Tiên Võ Đế Vương

Chương 1161: Thần bảo vệ



Vút! 

 Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì nhát kiếm của Thái Hư Cổ Long đã đâm về phía cách Đông Hoàng Thái Tâm ba tấc. 

 Thế nhưng đúng lúc này, Đông Hoàng Thái Tâm lại khẽ giơ tay lên, cứ thế kẹp chặt vào thanh kiếm sắc lẹm kia, để mặc cho Thái Hư Cổ Long thiêu đốt sức mạnh long hồn mà không thể nào đâm thêm được nữa. 

 “Không phải Long Gia yếu mà vì bà ta quá mạnh”, Diệp Thành cau mày. 

 Hiện giờ hắn thực sự hiểu được lời của Nam Minh Ngọc Thu rồi, Huyền Hoàng năm xưa là vị Hoàng chí cao vô thượng của Đại Sở, đến ông ta cũng bị một chỉ đánh bay thì huống hồ là Thái Hư Cổ Long mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 “Tu vi của bà ta chí ít cũng phải ở cảnh giới Đại thánh, thậm chí còn cao hơn cả tiền bối Khương Thái Hư”, Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh của Đông Hoàng Thái Tâm khiến hắn kinh sợ, hắn thậm chí không biết thiên chiếu có tác dụng với bà ta hay không. 

 “Mẹ kiếp, đúng là không dễ đụng vào”, Diệp Thành gãi đầu, sự chèn ép về sức mạnh tuyệt đối khiến hắn không còn cách nào khác. 

 Roẹt! 

 Diệp Thành vừa dứt lời thì Thái Hư Cổ Long vừa sát phạt ở bên cạnh hắn chưa lâu đã bay đi. 

 Ôi! 

 Đôi mắt Diệp Thành đảo quanh nhìn theo hướng mà Thái Hư Cổ Long bay đi, rõ ràng là bị đánh bay một cách nhanh gọn, vẽ ra một đạo thần quang rẽ giữa hư không, cứ thế bay ra khỏi cánh cửa chính, bay qua con sông rộng lớn, cho dù với khả năng quan sát tinh tường của mình thì Diệp Thành cũng không nhìn rõ Thái Hư Cổ Long rốt cục bay bao xa. 

 Ực! 

 Diệp Thành vô thức nuốt nước bọt cái ực, mẹ kiếp, sao mà bay xa thế chứ. 

 Thái Hư Cổ Long, đó chính là Thái Hư Cổ Long đấy! Khả năng chiến đấu ngang hàng với Ma Vương, sao lại như trò chơi vậy chứ. 

 “Hay là ngươi cũng thử xem?”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng kéo Diệp Thành về thực tại. 

 Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, thấy bà ta đang sửa lại móng tay một cách nhàn nhã, trông có vẻ như trước đó Thái Hư Cổ Long bị bà ta dùng một chỉ gẩy bay đi. 

 “Con…con thì thôi ạ”, Diệp Thành vội ho hắng xua tay, nói rồi hắn vô thức lùi về sau một bước, nếu như là nhất chỉ mà Đông Hoàng Thái Tâm dùng cho hắn thì hắn chắc chắn sẽ bay lên trời mất. 

 “Chắc chắn không thử sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú. 

 “Không…không ạ”, Diệp Thành cười còn khó coi hơn là khóc. 

 “Cho ngươi một đặc quyền, ta có thể trả lời ngươi một câu hỏi”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt đầy hứng thú như thế, “nghĩ kĩ rồi hãy hỏi, cơ hội chỉ có một lần”. 

 “Vì sao con lại có một đặc quyền?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm. 

 “Ta có thể cho rằng đây là một câu hỏi không?”, Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một cái gương vừa soi gương chỉnh lại tóc vừa hỏi lại như thể không có chuyện gì xảy ra. 

 “Đương nhiên không phải ạ”, Diệp Thành vội xua tay, nếu như vừa nãy Đông Hoàng Thái Tâm trả lời hắn thật thì cơ hội coi như uổng phí mất rồi, lần này quay về Thái Hư Cổ Long không đạp chết hắn mới lạ. 

 “Vậy câu hỏi của ngươi là gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng. 

 Nghe vậy, Diệp Thành xoa cằm, ngay giây phút đó, suýt chút nữa thì hắn lại hỏi câu hỏi của Thái Hư Cổ Long là gì. 

 Thế nhưng may mắn là hắn vẫn kiềm chế lại được. Mặc dù hắn rất muốn biết đáp án chính xác từ Đông Hoàng Thái Tâm nhưng so với cái này thì hắn lại muốn hỏi câu hỏi khác hơn. 

 Sau vài giây, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Thiên Huyền Môn đối với Đại Sở mà nói là một sự tồn tại thế nào ạ?” 

 “Thần bảo vệ”. 

 “Thần bảo vệ? Vậy Thiên Huyền Môn…” 

 “Xin lỗi, ngươi không có quyền hỏi ta câu hỏi thứ hai”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Đông Hoàng Thái Tâm đã ngắt lời khiến Diệp Thành đành phải ngậm ngùi ôm theo bao tiếc nuối. 

 Nói tới đây, Đông Hoàng Thái Tâm bèn cất gương đi, bà ta nhìn Diệp Thành cười, nói: “Lời nói của Thiên Huyền Môn luôn luôn nói lời giữ lời, nếu như ngươi trở thành con dân của Thiên Huyền Môn thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng tiếp nhận, nếu như ngươi đồng ý thì mọi bí mật liên quan đến Đại Sở ta đều có thể nói cho ngươi”. 

 “Nói thực thì con không thích bị ràng buộc”, Diệp Thành lắc đầu. 

 “Không cần vội trả lời ta, nếu như ngươi nghĩ thông suốt thì có thể tới tìm ta”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng vai nói. 

 “Tiền bối đừng như thế chứ”, Diệp Thành ho hắng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, “chúng ta cược nhé, nếu người thắng thì con gia nhập vào Thiên Huyền Môn, nếu con thắng thì người phải trả lời thêm một câu hỏi nữa”. 

 Ồ? 


 “Bớt thừa lời đi, cược cái gì?” 

 “Cược ai tè xa hơn”, Diệp Thành nói rồi mặt dày gại gại mũi. 

 Tè…tè! 

 Đông Hoàng Thái Tâm lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta như bị sét đánh.