Bà ta tưởng rằng với tu vi, thủ đoạn và thân phận của mình thì cho dù cược gì bà ta cũng sẽ không thể thua nhưng nào ngờ tên mặt dày Diệp Thành lại cược vô thiên vô pháp như vậy.
“Người chuẩn bị xong chưa ạ, con sắp bắt đầu tè rồi”, phía này, Diệp Thành đã tay quần lên.
Có điều không đợi hắn lôi cậu nhỏ từ trong đũng quần ra thì hắn đã ăn ngay cái bạt bay luôn lên trời. Không biết vì sao khi nhìn thấy thế giới đầy hoa đó, hắn lại có cảm giác muốn khóc.
Phục Nhai vừa đi vào thì vô thức ngẩng đầu, đôi mắt cũng nhìn theo quỹ đạo bay của Diệp Thành mà đảo sang trái sang phải.
“Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nữa”, phía này, Đông Hoàng Thái Tâm tức tối, bà ta giống như con hổ mẹ điên cuồng, nếu không phải vì Thiên Huyền Môn không được tham gia vào việc của Đại Sở thì bà ta thực sự đã bóp chêt tên đê tiện Diệp Thành rồi.
“Đường đường là thần nữ mà lại bị một tên tiểu tử ở cảnh giới Chuẩn Thiên chơi khăm, Thánh Chủ, người có cảm nhận gì không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi.
“Ngươi có việc gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm trừng mắt nhìn Phục Nhai.
“Có, có chứ”, Phục Nhai vội đi tới đưa một miếng ngọc giản ra: “Việc người bảo ta điều tra ta đã điều tra ra rồi, vùng đất này có ba người thoát ra khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở”.
Phía này, Đông Hoàng Thái Tâm đã bóp vỡ tấm ngọc giản.
“Thần Huyền Phong, Hồng Trần”, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức nheo mắt.
“Rất bất ngờ phải không?”, Phục Nhai tặc lưỡi, “nói thực thì ta cũng rất bất ngờ”.
“Không phải nói ba người sao? Sao lại có hai người thôi vậy?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Phục Nhai.
“Người thứ ba ta không tìm được bất cứ tung tích nào”, Phục Nhai bất lực lắc đầu.
“Không tìm thấy?”, Đông Hoàng Thái Tâm cau mày.
“Thánh Chủ, người nói liệu có phải là Diệp Thành không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với ánh mắt thăm dò: “Mặc dù hắn có ấn kí từng luân hồi nhưng trên vòng luân hồi lại không tìm thấy kiếp trước của hắn, không phải hắn là người thứ ba chứ?”
“Có lẽ không phải”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “hắn đã có ấn kí từng luân hồi thì chứng tỏ hắn không phải là người thứ ba vượt qua lục đạo luân hồi của Đại Sở”.
“Đã có ấn kí luân hồi nhưng vì sao chư thiên luân hồi chiếu lại không có kiếp trước của hắn?”, Phục Nhai vẫn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Đã là tự tạo luân hồi thì nhất định có thiếu sót”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên đáp: “Có lẽ hắn là một trong hàng tỷ người, vấn đề của hắn để ta xử lý, ngươi chuyên tâm tìm người thứ ba đi”.
“Vâng”, Phục Nhai gật đầu, ông ta định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ngươi còn gì muốn nói?”
“Có một chuyện”, Phục Nhai ho hắng, “ta rất muốn biết Diệp Thành rốt cục có phải là con của Hạo Thiên Huyền Chấn không?”
“Không phải”.
“Nhưng vì sao gương nhân quả càn khôn lại sáng?”
“Đó là vì hắn hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa trong linh mạch đại địa của Chính Dương Tông”, Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Con của đại…đại địa?”, Phục Nhai thẫn thờ, “vùng đất này còn từng có con của đại địa sao?”
“Đó là việc rất lâu trước đây rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng nói: “Huyết mạch mà con của đại địa mang theo dung hợp với chúng sinh, Diệp Thành hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa linh mạch nên trong cơ thể hắn cũng mang theo một phần huyết mạch đó, đây chính là lý do vì sao mà huyết mạch của hắn và Hạo Thiên Huyền Chấn hoà hợp”.
“Nói vậy thì lấy bất cứ một người nào ở Đại Sở thì cũng đều có thể hoà hợp với huyết mạch của Diệp Thành?”