Tiên Võ Đế Vương

Chương 1164: Chứ còn gì!



“Nếu năm nào ngươi may mắn đi được tới bước đó, nhớ tìm một nơi an toàn, đã có biết bao anh hùng vô song bị kẻ thù giết hại khi thiên nhân ngũ suy, đó chính là những ví dụ đẫm máu”. 

 “Bây giờ ta mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên, còn cách Chuẩn Thánh xa lắm”, Diệp Thành nhún vai. 

 “Cũng đúng”. 

 “Thiên Huyền Môn cũng tới rồi, ta phải đến Bắc Sở tìm sư phụ đây”, Diệp Thành bên này đã phủi mông đứng dậy: “Ngươi không có chuyện gì thì về Thiên Đình dạy Lâm Thi Hoạ đi, nhân tài đó, không thể để tài năng bị chôn vùi”. 

 “Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long chỉnh lại cổ áo: “Long gia ta đã quyết định nhận cô ấy làm đồ đệ”. 

 “Vậy thì Lâm sư muội may mắn thật! Có sư phụ thứ gì cũng biết, chắc chắn sẽ sớm thành tài”. 

 “Chứ còn gì!” 

 “Xuỳ!”, Diệp Thành khinh thường, bước vào hư thiên rồi bay thẳng về phương Bắc như một đạo thần quang. 

 Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, đôi mắt sáng của Thái Hư Cổ Long loé lên ý tứ sâu xa: “Không ngờ Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho ngươi đặc quyền. Diệp Thành, ngươi bắt đầu khiến ta không thể nhìn thấu rồi đó”. 

 Tất nhiên Diệp Thành không biết những nghi ngờ của Thái Hư Cổ Long. 

 Hơn nữa hắn cũng như Thái Hư Cổ Long, cho tới giờ cũng mờ mịt chẳng biết gì, mạnh như Thái Hư Cổ Long cũng không có vinh dự đó, thế mà Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho hắn một đặc quyền, hắn cũng chưa nghĩ ra thế là thế nào. 

 Trời gần sáng, Diệp Thành mới tới biên giới giữa Bắc Sở và Nam Sở. 

 Từ xa, hắn đã thấy biển ngươi đông nghịt, bay trên trời, chạy dưới đất, đâu đâu cũng là người của Thiên Đình, tiếng hò hét chấn động đất trời. 

 Phân công công việc rõ ràng đấy chứ! 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn thấy các tu sĩ không ngừng thi triển thần thông thổ độn, thấy mọi người của Thiên Đình đang cẩn thận khắc vẽ trận văn, thấy đại quân Thiên Đình đang trấn giữ biên giới Bắc Sở, cũng nhìn thấy những người có đại thần thông như Man Sơn đang không ngừng dời núi chuyển biển, tất cả đều là người của Thiên Đình. 

 “Đừng lề mề như đàn bà con gái nữa, làm việc đi”, nếu không sao lại nói Man Sơn có khí huyết dồi dào chứ? Vác cả ngọn núi to vẫn còn sức hét, cũng không thấy lão ta thở dốc. 

 “Sau này, phía Nam tường thành chính là đất nước của Thiên Đình ta, thật thích”, Diệp Thành lại cười, phất tay lấy ra một cái áo choàng đen, quấn chặt thân mình. 

 Lần này đến Bắc Sở không thể quá ngông nghênh, dù sao cũng đang tìm người, mà Bắc Sở cũng không phải địa bàn của họ, làm gì cũng phải khiêm tốn, thế lực ở Bắc Sở lại phức tạp, nói đâu đâu cũng có bẫy cũng không ngoa. 

 Diệp Thành không quấy rầy quân đội Thiên Đình xây tường thành, đến âm thầm, đi cũng lặng lẽ. 

 Tuy nhiên, vừa đi qua biên giới Nam Sở, từ xa Diệp Thành đã thấy những bóng người đông nghịt ở biên giới Bắc Sở, đều là người của Bắc Sở, lúc này họ đang nhìn chằm chằm đại quân Thiên Đình, đa phần đều khoanh tay đứng nhìn, những người còn lại thì chỉ chỉ trỏ trỏ đại quân Thiên Đình đang bận rộn xây thành, dùng từ quần chúng hóng hớt để hình dung bọn họ lúc này là cực kỳ thích hợp. 

 “Phía Nam đang làm gì vậy?”, có người hỏi với vẻ mặt tò mò. 

 “Mù à! Rõ ràng thế kia còn gì, họ đang xây tường thành đó”. 


 “Xem ra đến khi xây xong tường thành, chúng ta tới Nam Sở phải nộp lộ phí rồi”, có người nói với vẻ nghiêm túc. 

 “Chờ đi! Sớm muộn gì cũng có ngày Diệp Thành dẫn đại quân Thiên Đình tới tung hoành Bắc Sở”, không ít người hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ thế lực của họ thật sự rất mạnh”. 

 Diệp Thành mỉm cười đi qua biên giới Nam Sở, bước vào vùng đất Đại Sở giữa những tiếng xì xào bàn tán. 

 “Huyên Nhi, ta tới rồi đây”.