Tiên Võ Đế Vương

Chương 1166: Thánh chủ còn việc gì sao?



“Thiên Đình của ta cũng không phải không có thế lực ở Bắc Sở”, Diệp Thành cân nhắc: “Trụ sở của Viêm Hoàng vẫn ở Bắc Sở, cộng với Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Mộ Vân thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến Nam Sở, những thế lực này đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Bắc Sở”. 

 “Ý Thánh chủ là… gây chuyện ở Bắc Sở?”, ông lão áo trắng ngập ngừng hỏi lại Diệp Thành. 

 “Khiến các thế lực Bắc Sở không có thời gian rảnh để lo chuyện khác, chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động”. 

 “Hay, hay lắm!”, ông lão cười vui vẻ: “Ai mà ngờ được khi chúng ta dốc toàn lực xây tường thành vẫn chia quân chủ động tấn công, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Thiên Đình”. 

 “Làm đi! Tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành khẽ phất tay. 

 “Tuân lệnh”, ông lão không chậm trễ, lập tức đứng lên, chỉ là còn chưa cất bước đã bị Diệp Thành gọi lại. 

 “Thánh chủ còn việc gì sao?”, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Thành. 

 “Có tin gì của sư phụ ta không?”, Diệp Thành nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt kiên định mang theo chút hy vọng. 

 “Không có”, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi. 

 Sau khi ông ta đi, Diệp Thành vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó, không nói một lời, giống như bức tượng đá. 

 Hắn là Thánh chủ của Thiên Đình, thống soái của ba quân, người có quyền lực lớn nhất Đại Sở bây giờ nhưng vẫn phải bất lực, tuy hắn đã thống nhất Nam Sở, tuỳ lúc này hắn ở Bắc Sở nhưng lại không thể buông bỏ mọi thứ để đi tìm người mình yêu. 

 “Ôi ôi! Xin chào khách quý, cửa tiệm nhỏ của ta chợt rực rỡ hẳn lên!”, tửu lâu vốn đang đầy tiếng bàn luận bỗng trở nên náo nhiệt, tất cả đều vì sự xuất hiện của một người. 

 Nhìn qua thì thấy đó là một ông già mặc áo huyết bào, khí tức huyết sát tản ra quanh thân, người gầy trơ xương, đôi mắt đáng sợ như rắn rết. 

 Người này nếu để ý kỹ hơn thì không phải là Thương Minh của Thị Huyết Điện sao? 

 Khi xưa, Diệp Thành rời khỏi Hạo Thiên thế gia, trên đường đến Thương Lang Cổ Thành xảy ra mâu thuẫn với đồ nhi Viên Hạo mới thu nhận của ông ta, vì thế mới có chuyện Diệp Thành náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên sau này, thiên kiếp có một không hai phá được thế thua, đến giờ vẫn được mọi người truyền tai nhau. 

 “Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành vẫn lẳng lặng uống rượu, nhưng khoé miệng lại xuất hiện một tia giễu cợt. 

 “Thượng Nhân, mời đi bên này”, đám tu sĩ ở bên kia đã đứng dậy, cúi đầu khom lưng nịnh hót, bầu không khí nóng rực. 

 “Ừm!”, Thương Minh Thượng Nhân cao ngạo, xa cách, bày ra thái độ tiền bối hơn người, hơn nữa bản thân ông ta cũng cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người khác kính nể. 

 “Thượng Nhân, nghe nói quý điện đã tập hợp thế lực từ mọi hướng, chuẩn bị tấn công Thiên Đình của phía Nam ạ?”, nhóm tu sĩ vây quanh Thương Minh Thượng Nhân vừa rót rượu vừa tâng bốc. 

 “Đúng là có chuyện này”, Thương Minh Thượng Nhân vẫn mang vẻ mặt uy nghiêm, người không biết còn tưởng ông ta thật sự là cao nhân ẩn sĩ. 

 “Ta đã nói rồi mà! Nên xử lý đám người phía Nam từ sớm mới phải, còn đặt tên là Thiên Đình nữa! Sao không lên trời luôn đi!” 

 “Đại quân Thị Huyết Điện còn chẳng thèm coi trọng chúng”. 

 “Để chúc mừng quý điện mở cờ là chiến thắng, chúng ta… hơ?”, người nọ còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng ập đến, cả tửu lâu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 


 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Sau đó tửu lâu liên tục rung lên, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới phát hiện đó là tiếng bước chân đi lại. 

 “Thương Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành từ tốn bước tới nhìn Thương Minh, theo bước chân hắn di chuyển, áo choàng đen cũng chầm chậm rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Diệp Thành và thân hình oai phong của Thánh chủ Thiên Đình. 

 “Hắn… Hắn là…”, nhìn thấy mặt Diệp Thành, mắt mọi người đều trố lên.