Sắc mặt mọi người tái mét, thoáng chốc không còn một giọt máu.
Sao họ có thể ngờ rằng Thánh chủ của Thiên Đình lại một mình đến nơi nguy hiểm như Bắc Sở, mà dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được hắn sẽ xuất hiện trong tửu lâu này.
Nhất thời có người không nhịn được run lên, tuy không biết Diệp Thành đến lúc nào nhưng bọn họ biết Diệp Thành đã nghe thấy hết những lời bọn họ nói lúc trước, không thiếu một chữ.
Vậy mới nói cơm có thể ăn bừa, nói không được nói bừa, nói ra lời không nên nói sẽ phải trả giá bằng máu.
“Diệp Thành, lá gan của ngươi lớn lắm”, trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Thương Minh vô cùng sợ hãi chợt đứng lên, cũng chính vì sự sợ hãi trong lòng nên ông ta mới phải hét lên để che giấu.
Ông ta sợ, thật sự rất sợ, áp lực Diệp Thành mang lại cho ông ta lớn như núi. Thánh chủ của Thiên Đình, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, dù thân phận hay tu vi đều có thể nghiền nát ông ta.
“Có vẻ ông không hoan nghênh ta cho lắm”, Diệp Thành tiếp tục bước đi, nụ cười nhẹ vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt, nụ cười đó trong mắt Thương Minh như tử thần đang vẫy gọi.
“Một năm trước để ngươi chạy trốn, hôm nay ngươi không cần phải đi nữa”, không biết là do không tự lượng sức hay vì sợ hãi tột độ mà Thương Minh lại giơ kiếm xông tới.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, ai cho ông tự tin đó?”, Diệp Thành cười khẩy, giơ tay nắm lấy sát kiếm của Thương Minh, dù ông ta có làm thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều sợ hãi không dám phát ra tiếng động, Thương Minh đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, thế mà một đòn đỉnh phong lại bị đánh bại nhanh chóng như vậy, sức mạnh của Diệp Thành vượt ngoài dự đoán của họ.
Đi chết đi!
Thương Minh rống lên rồi vung một chưởng tới.
Diệp Thành nở nụ cười đùa bỡn, đối mặt với một đòn đỉnh phong của Thương Minh, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.
Bùm!
Ngay sau đó, tửu lâu sụp đổ, Thương Minh toàn thân đẫm máu bay ngược ra ngoài, con phố vốn đang ồn ào bỗng càng trở nên náo nhiệt hơn vì chuyện này.
“Đó… Đó chẳng phải Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?”, có người nhận ra Thương Minh lập tức sững sờ.
“Trên địa bàn của Thị Huyết Điện mà lại có người dám ra tay với ông ta?”
“Ai mà ghê gớm vậy?”, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, họ nhìn thấy Diệp Thành đang chậm rãi bước ra.
Chết tiệt!
Khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, tiếng chửi thề đồng loạt bật thốt ra từ miệng mọi người, dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất bất ngờ.
“Ta không nhìn nhầm chứ?”, sau một hai giây, có người vô thức day đầu mày.
“Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là Thánh chủ của Thiên Đình”.
“Lão tổ cứu ta với”, trong tiếng nghị luận, Thương Minh trong đống đổ nát lảo đảo bay lên trời, thiêu đốt thọ nguyên, điên cuồng bay về một hướng.
Lại nhìn Diệp Thành, hắn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Thương Minh, chỉ đánh ra vài đạo thần quang tượng trưng chứ không có ý định giết ông ta.
Cảnh tượng này khiến những người bên dưới đều choáng váng.
Thánh chủ Thiên Đình, ngươi đang định làm gì? Lá gan lớn thật đấy! Đây là Bắc Sở chứ không phải Nam Sở của các ngươi.
Nhưng bọn họ làm sao hiểu được ý của Diệp Thành.
Muốn giết Thương Minh thì một nhát kiếm là đủ, sở dĩ hắn thong thả đuổi theo chứ không hành hạ Thương Minh là để tuyên bố cho Bắc Sở: Ta, Diệp Thành, Thánh chủ của Thiên Đình đã tới.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đất trời trở nên hỗn loạn.
Phía trước, Thương Minh chạy trốn nhưng những ngọn núi lớn phía sau lại liên tục lần lượt sụp đổ.
Ở phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm nhuốm máu, bước đi nhẹ như gió giống như đang tản bộ, nhưng mỗi lần ra tay đều phát ra động tĩnh rất lớn.
Phía sau nữa là các tu sĩ trong thành cổ, từng đoàn từng đoàn đông như thuỷ triều, nhưng bọn họ không dám tới quá gần mà chỉ nhìn từ xa, sợ Diệp Thành sẽ phát điên quay lại đánh mình.
Cái gì? Diệp Thành đến Bắc Sở rồi?
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm rú rung chuyển bầu trời, cao thủ của Thị Huyết Điện bay tới từ tứ phía, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, giống như một đội quân tu sĩ vậy.
Thế trận này khiến người dân Bắc Sở đều kinh hãi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý.
Diệp Thành là ai? Là sát thần, là con gián đánh thế nào cũng không chết, khi xưa lúc hắn còn chưa trưởng thành đã dấy lên làn sóng lớn ở Bắc Sở, chứ đừng nói bây giờ hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, người như vậy, muốn giết được hắn phải điều động cả đội quân tu sĩ.