Tiên Võ Đế Vương

Chương 1172: Diệt Hạo Thiên thế gia



Đêm khuya, từng cơn gió lạnh thổi tới. 

 Địa địa của Bắc Chấn Thương Nguyên phồn hoa trông lại có phần ảm đạm, bầu không khí rất dị thường. 

 Thế chân vạc ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nhà họ Viên, Hạo Thiên thế gia, Âm Dương thế gia chính là ba thế lực lớn mạnh nhất vùng đất này, tổ thượng của ba gia tộc này có nguồn gốc lâu đời, từ xưa tới nay mặc dù không ít lần xung đột nhưng lại gây chiến sự vô cùng to lớn. 

 Trong đêm tối, một lão già mặc huyết bào bước vào đại điện của Âm Dương thế gia, đôi mắt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

 “Không biết Huyết Tế đạo hữu đêm hôm tới đây là vì việc gì?”, gia chủ nhà họ Âm Dương Doãn Trọng nằm ngả người trên ghế nhìn lão già mặc huyết bào với vẻ mặt lãnh đạm. 

 “Không có gì cả, chỉ là ta muốn làm một cuộc giao dịch với Âm Dương thế gia”, người tên Huyết Tế để lộ ra hàm răng trắng bóc. 

 “Ồ?”, Doãn Trọng nhướng mày, nhìn Huyết Tế với vẻ mặt đầy hứng thú, “ta muốn nghe xem”. 

 “Diệt Hạo Thiên thế gia”. 

 “Diệt Hạo Thiên thế gia?”, Doãn Trọng cau mày nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, ông ta nheo mắt nhìn xuống bên dưới, “Huyết Tế, ông có biết mình đang nói gì không?” 

 “Ta đương nhiên biết”, Huyết Tế cười u ám. 

 “Vậy ông coi ta là kẻ ngốc sao?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng, “để Bắc Chấn Thương Nguyên ta tàn sát lẫn nhau còn Thị Huyết Điện làm ngư ông đắc lợi sao?” 

 “Không, không”, Huyết Tế xua tay, “không cần Âm Dương thế gia và nhà họ Viên ra tay, Thị Huyết Điện của ta đích thân ra tay”. 

 “Đích thân ra tay?”, Doãn Trọng nheo mắt lại. 

 “Có lẽ Doãn đạo hữu cũng đã nghe nói tối qua Diệp Thành trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện chúng ta, mặc dù chúng ta không bắt được Diệp Thành nhưng cũng không thể chịu nhục như vậy”, Huyết Tế cười với vẻ mặt nham hiểm, “không một ai ở Đại Sở không biết Diệp Thành và Hạo Thiên thế gia có mối quan hệ huyết thống, không bắt được Diệp Thành thì chúng ta chỉ có thể khai đao với Hạo Thiên thế gia thôi”. 

 “Từ trước tới nay Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn luôn đồng lòng đối đầu với bên ngoài, Thị Huyết Điện không phải không biết”, Doãn Trọng liếc nhìn Huyết Tế. 

 “Cho nên đây chính là mục đích mà ta tới đây”, Huyết Tế cười nham hiểm, “đại quân một điện của Thị Huyết Điện đang trên đường, trong vòng hai canh giờ sẽ sát phạt vào Bắc Chấn Thương Nguyên, lúc đó Doãn gia chủ chỉ cần cho chúng ta nửa canh giờ là được”. 

 “Đại quân một điện?”, lúc này, cho dù là Doãn Trọng thì mặt mày cũng thay đổi, ông ta là gia chủ nhà Âm Dương, ông ta thừa biết đại quân một điện của Thị Huyết Điện có ý nghĩa gì. 

 “Mục tiêu của chúng ta chỉ là Hạo Thiên thế gia”, Huyết Tế lại lần nữa bật cười u ám, “một khi Hạo Thiên thế gia bi tiêu dệt thì đại quân của Thị Huyết Điện lập tức sẽ rút lui khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, còn các thế lực của Bắc Chấn Thương Nguyên phân chia thế nào thì nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên bàn bạc với nhau là được, Thị Huyết Điện của ta không can dự”. 

 “Thị Huyết Điện đúng là ra nước cờ hay”, Doãn Trọng bật cười, “rốt cục trận chiến này suy cho cùng bên hao tổn vẫn là khả năng chiến đấu của Bắc Chấn Thương Nguyên ta, môi hở thì răng lạnh, một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt, nhà họ Viên và Âm Dương chúng ta không bao lâu sau sẽ bước theo gót bọn họ phải không nào?” 

 “Doãn đạo hữu đã nói vậy thì chúng ta nói rành rọt hơn”, Huyết Tế nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên tay, “thế cục hiện giờ của Đại Sở nói thẳng ra chính là trận chiến đấu giữa Thị Huyết Điện chúng ta và Thiên Đình ở Nam Sở, thiên hạ tương lai của Địa Sở không phải của Thiên Đình ở Nam Sở thì là của Thị Huyết Điện chúng ta, nếu các vị đứng nhầm đội thì hậu quả không cần ta phải nói chứ?” 

 “So với Thị Huyết Điện thì Thiên Đình của Nam Sở mạnh hơn”, Doãn Trọng nhìn Huyết Tế với vẻ mặt bỡn cợt. 

 “Cái này thì ta không phủ nhận”, Huyết Tế nhướng vai, “nhưng ông nên biết rằng Thiên Đình ở Nam Sở liên kết với nhiều thế lực, còn Thị Huyết Điện của chúng ta chỉ có một, nếu Thị Huyết Điện chúng ta ra tay thì khả năng kêu gọi đủ để trấn áp Thiên Đình, ông nên biết thế lực ở Bắc Sở mạnh hơn Nam Sở không phải một chút thôi đâu”. 

 “Các người đấu với nhau liên quan gì đến chúng ta?”, Doãn Trọng liếc nhìn viên linh châu trên tay. 

 “Một khi Thị Huyết Điện và Thiên Đình khai chiến thì Bắc Chấn Thương Nguyên còn an toàn sao? Đạo hữu là người thông minh, ông nên biết nếu Thị Huyết Điện muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì cũng chỉ là việc trong một ngày mà thôi”. 

 “Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây phải không?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng. 

 “Đạo hữu hà tất phải nói khó nghe như vậy?”, Huyết Tế nhếch miệng cười, “Thị Huyết Điện và Nam Sở bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, trong tình huống này thì điện chủ đương nhiên không muốn thế lực ở Bắc Sở hướng về Thiên Đình, đặc biệt là Bắc Chấn Thương Nguyên, chúng ta không muốn trước sau có địch cho nên trước khi khai chiến với Nam Sở thì đầu tiên phải giải quyết Bắc Chấn Thương Nguyên đã”. 

 “Ý của nhà họ Viên thì sao?”, Doãn Trọng hỏi. 

 “Chúng ta nói chuyện rất vui vẻ”, Huyết Tế nhếch miệng cười. 

 “Vậy thì hi vọng trưởng lão có thể về nói vài lời tốt cho ta”, Doãn Trọng bật cười quỷ dị. 

 “Yên tâm, Thị Huyết Điện chúng ta sẽ không để Âm Dương thế gia chịu thiệt”, Huyết Tế còn chưa dứt lời thì cơ thể đã hoá thành một đạo huyết khí biến mất không thấy tung tích. 

 Sau khi ông ta rời đi, người bên trong đại điện lần lượt nhìn về Doãn Trọng: “Gia chủ, thật sự hợp tác với Thị Huyết Điện sao?” 

 “Có gì không được?”, Doãn Trọng ngả người trên ghế, nhàn nhã vuốt vuốt viên linh châu, “bầu trời của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng nên thay đổi rồi”. 

 “Còn Thiên Đình ở Nam Sở…” 

 “Thuận theo Thị Huyết Điện còn phải sợ Thiên Đình sao? Cho dù cho bọn chúng đến thì bọn chúng có dám đến không?” 

 Roẹt! 

 Trong đêm đen, Diệp Thành thông qua một Truyền Tống Trận bước ra ngoài. 

 Rầm! Rầm! 

 Không lâu sau đó, hư không từ phía xa vang lên tiếng động đinh tai kéo theo sự chú ý của hắn. 

 Nhanh vậy sao? 

 Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng. Ở đó, thần quang vạn đạo, sát khí ngút trời, tiếng nổ ầm vang vang dội khắp thiên địa, gần như là ngàn binh vạn mã đang lao tới, chính là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, lúc này bọn chúng đang sát phạt tới Bắc Chấn Thương Nguyên. 

 “Sao…sao thế nhỉ?”, có lẽ vì động tĩnh của Thị Huyết Điện quá lớn nên rất nhiều tu sĩ không ngủ ngon giấc chợt chạy ra ngoài, thần sắc kinh ngạc nhìn về phía xa. 

 “Là đại quân của Thị Huyết Điện”, 

 “Trông có vẻ như đi về phía Bắc Chấn Thương Nguyên”, có lão bối vuốt râu lên tiếng: “Tám phần là muốn tìm Hạo Thiên thế gia tính sổ”. 

 “Xem ra Bắc Chấn Thương Nguyên sắp thay đổi rồi”. 

 Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành đã bước lên một Truyền Tống Trận và biến mất. 

 Lúc này, bầu không khí bên trong đại điện của Hạo Thiên thế gia vô cùng căng thẳng. 

 Quan trọng là động tĩnh hôm qua của Diệp Thành quá lớn, Diệp Thành còn là người của Hạo Thiên thế gia, lại khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ rất có khả năng bọn họ sẽ trút giận lên đầu Hạo Thiên thế gia, bọn họ ngủ ngon được mới lạ. 

 “Đều do nhi tử của ngươi gây ra”, cuối cùng, bầu không khí trầm lắng bên trong đại điện cũng bị phá vỡ. 

 “Tam thúc, ý của người là gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn, khí thế không hề giảm sút. 

 “Hắn giết Thương Minh, Thị Huyết Điện lẽ nào lại ngó lơ?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng, “nếu Thị Huyết Điện không bắt được Diệp Thành thì nhất định sẽ trút lên Hạo Thiên thế gia, hậu quả này ngươi gánh nổi không?” 

 “Chuyện đã xảy ra rồi, Tam Thúc đang muốn trách tội con sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn không xuống nước, chỉ cần là vấn đề liên quan đến Diệp Thành thì giọng điệu của ông ta đều cứng rắn, mặc dù Diệp Thành sai nhưng ông ta vẫn bảo vệ con của mình. 

 “Tam Thúc Công, cho dù không có việc Trần Dạ đệ đệ giết Thương Minh thì Thị Huyết Điện sớm muộn cũng sẽ ra tay với Hạo Thiên thế gia”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, cô giống với Hạo Thiên Huyền Chấn, ngữ khí không nhân nhượng, “phong cách hành sự của Thị Huyết Điện người đương nhiên biết rõ”. 


 Khi hai bên còn đang tranh luận thì một đạo thần mang sắc bén bay vào trong đại điện, hoá thành một bóng người toàn thân với kim quang chói lọi, mái tóc bạc trắng. 

 “Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi về sau. 

 “Trần…Trần Dạ”, so với ông ta mà nói thì Hạo Thiên Huyền Chấn lại run rẩy. 

 “Tần…Trần Dạ…”, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt vô thức tiến lên trước, cô muốn gọi Tần Vũ nhưng lời nói đến miệng lại hoá thành Trần Dạ.