Tiên Võ Đế Vương

Chương 1173: Đại quân cả một điện? 



“Khởi động kết giới hộ sơn”, mọi người trong đại điện còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã lên tiếng hạ lệnh. 

 “Đây là Hạo Thiên thế gia”, lời của Diệp Thành khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn nổi trận lôi đình: “Đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân, ngươi còn mặt mũi mà đến à! Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi…” 

 “Đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đã tấn công về phía Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm. 

 Đại quân cả một điện? 

 Lời Diệp Thành vừa dứt, cả đại điện lập tức dậy sóng, vẻ mặt ai cũng biến sắc, họ đều là người đã sống mấy trăm tuổi, sao không biết đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đại diện cho điều gì. 

 “Trần Dạ, có thật như con nói không?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Diệp Thành. 

 “Nhiều nhất là một canh giờ”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp. 

 “Còn không phải vì ngươi!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận hét lên, rung chuyển cả đại điện. 

 “Khởi động kết giới hộ sơn”, Hạo Thiên Huyền Chấn trực tiếp phớt lờ lời của Hạo Thiên Cảnh Sơn, ông tin tưởng Diệp Thành vô điều kiện, với sự hiểu biết của ông về Diệp Thành, hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa. 

 Ngay lập tức, khắp các nơi của Hạo Thiên thế gia đều bắn lên những chùm sáng, nối thành một kết giới rộng lớn, nhưng so với kết giới của Thanh Vân Tông thì kết giới này vẫn còn kém xa. 

 “Thông báo cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị. 

 “Không cần”, Diệp Thành lại nói: “Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi”. 

 “Cái gì?”, lời của Diệp Thành khiến bầu không khí trong đại điện thoáng chốc đông cứng đến cực điểm, so với tin đại quân một điện của Thị Huyết Điện thì tin này mới thật sự khủng khiếp, không có sự giúp sức của hai nhà này, Hạo Thiên thế gia rất khó chống đỡ. 

 “Trần Dạ, sao ngươi biết họ đã đầu hàng Thị Huyết Điện?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành. 

 “Ta tự có kênh thông tin của mình”. 

 “Ngươi là Thánh chủ của Thiên Đình, ta muốn biết ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới đây?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu. 

 “Ông cũng là lão tướng chinh chiến sa trường, với tình hình này, đại quân Thiên Đình tới cứu viện kịp không?”, Diệp Thành vẫn hờ hững nói tiếp: “Cho dù tới kịp thì Hạo Thiên thế gia cũng không trụ được tới lúc đó”. 

 “Vậy ngươi còn ở đây nói những lời vô nghĩa này làm gì!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn đột nhiên nổi giận: “Nếu ngươi không động đến Thị Huyết Điện thì Hạo Thiên thế gia cũng không phải gánh chịu thảm hoạ này, ngươi đúng là đồ xui xẻo”. 

 Diệp Thành không nói gì chỉ chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn. 

 Một ánh mắt khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi bước, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, vì ông ta nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ trong mắt Diệp Thành, đó là núi thây và biển máu. 

 “Trần Dạ, con không nên đến đây”, thấy vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi. 

 “Ông có tin ta không?”, Diệp Thành rời mắt khỏi Hạo Thiên Cảnh Sơn, quay sang nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn. 

 Hạo Thiên Huyền Chấn lại hít vào một hơi rồi lập tức hạ lệnh: “Huyền Hải, xử lý những người kia đi, chỉ phế chứ đừng giết”. 

 “Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải dẫn quân ra khỏi đại điện, ai nấy đều sát khí ngút ngàn. 

 A! 

 Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên từ rất nhiều hướng trong Hạo Thiên thế gia, đó là những kẻ nội gián ẩn náu ở đây. 

 Dù Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì, nhưng hành động của ông đã nói lên tất cả, ông vẫn tin tưởng con mình một cách vô điều kiện. 

 Đây là sự ăn ý ngầm, là sự ngầm hiểu ý giữa hai cha con. Nếu nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện thì nội gián chúng gài ở Hạo Thiên thế gia không còn lý do gì để giữ lại nữa. 

 “Nhà họ Viên, nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện, Hạo Thiên thế gia bị cô lập không có cứu viện, muốn sống sót thì phải sơ tán”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Một khi bị bao vây thì truyền tống trận cũng sẽ bị chặn, khi đó chỉ còn con đường chết”. 

 “Vậy nếu rời khỏi Hạo Thiên thế gia rồi bị bao vây thì sao? Không có kết giới hộ sơn sẽ càng chết nhanh hơn”, Hạo Thiên Cảnh Sơn khịt mũi lạnh lùng. 

 “Ta sẽ đảm bảo cho mọi người sơ tán đến Nam Sở một cách an toàn”, mặc dù giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều nhưng lại rất tự tin và kiên định. 

 “Đánh trống”, Hạo Thiên Huyền Chấn phớt lờ khuôn mặt âm trầm của Hạo Thiên Cảnh Sơn. Là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, ông hiểu rõ tình cảnh hiện tại của gia tộc, ngoan cố ở lại đây sẽ chết chắc, rời khỏi đây mới có đường sống.