Ngay sau đó, tiếng trống trận ngân dài, đánh thức người của Hạo Thiên thế gia còn đang ngủ say.
Lập tức, dù là đỉnh núi, lầu các hay là động phủ tu luyện đều có người di chuyển, giống như suối chảy tụ tập về phía đại điện của Hạo Thiên thế gia, hơn nữa vẻ mặt ai cũng ngơ ngác, thảng thốt.
Tiếng trống trận của Hạo Thiên thế gia chỉ vang lên khi sinh mạng gặp nguy hiểm, bây giờ lại vang lên giữa màn đêm khiến mọi người đều hoang mang.
Tại đây, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào Địa Cung.
Đây không phải lần đầu Diệp Thành tới đây, lần trước hắn tới đây dựa vào sự trợ giúp của hư không đại trận, sau đó Bắc Chấn Thương Nguyên mới xảy ra náo loạn.
“Đây là vực môn thoát hiểm do tổ tiên ta để lại”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói xong, hai tay tạo kết ấn, đặt lệnh bài được vấy máu mình vào chỗ lõm của một cánh cổng đá.
Ngay sau đó, cánh cổng đá khổng lồ mấy chục trượng rung lên ầm ầm rồi từ từ mở ra.
Ánh sáng bắn ra, Diệp Thành nhìn thấy một thông đạo kỳ dị tương tự thông đạo không gian của truyền tống trận.
Hắn không ngạc nhiên trước điều này, truyền tống vực môn cao cấp hơn truyền tống trận một chút, nhưng đều là thông đạo không gian, điểm khác là thông đạo không gian của truyền tống vực môn kiên cố hơn truyền tống trận một chút.
“Có phải Huyên Nhi đã từng đến Hạo Thiên thế gia không?”, nhìn truyền tống vực môn, Diệp Thành bình thản hỏi.
“Đúng thế”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ gật đầu: “Chính vào đêm con đến Hạo Thiên thế gia, cô ấy đã đưa cậu nhóc Tử Viêm tới, cô ấy tới Bắc Chấn Thương Nguyên là để tìm con”.
Nói đến đây, Hạo Thiên Huyền Chấn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Cô ấy… vẫn chưa về?”
“Vẫn chưa về”, vẻ mặt Diệp Thành không có gì khác thường, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.
Hắn hơi tự giễu, đúng là tạo hoá trêu người.
Họ đều đã từng ở Hạo Thiên thế gia, gần như vậy nhưng lại không gặp được nhau, nếu khi đó hắn buông bỏ khúc mắc với Hạo Thiên thế gia mà lấy thân phận Diệp Thành tới đây thì lúc này cũng không phải gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt với Sở Huyên như thế.
Diệp Thành đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.
Khi Thiền Uyên Hội Minh, Tử Viêm đã từng nói Sở Huyên đang đi tìm người chồng đã chết của mình, mà lúc đó hắn chỉ là người nghe, sao có thể nghĩ rằng nhân vật chính trong lời nói của Tử Viêm lại chính là mình.
Cổ Tam Thông từng nói đã nhìn thấy Sở Huyên trong bộ dáng tóc trắng ở Bắc Sở, Diệp Thành dường như có thể nhìn thấy cô với mái tóc trắng lang thang trong bóng tối giữa biển người mênh mông, cảnh tượng ấy thật đau lòng.
Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cũng từng nói đã thấy Sở Huyên với mái tóc trắng ở Âm Sơn.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thành luôn vô thức siết chặt hai tay, lúc đó hắn cũng đang ở Âm Sơn! Nhưng trời cao trêu người, cuối cùng họ vẫn không gặp được nhau.
“Sở Huyên, biển người mênh mông, nàng đã gặp bao nhiêu người, tại sao luôn bỏ lỡ Diệp Thành!”, Diệp Thành tự lẩm bẩm một mình với vẻ mặt chua xót, cô đơn.
Haiz!
Nhìn thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn chỉ thầm thở dài.
Lúc này ông không còn là gia chủ Hạo Thiên cao ngạo, xa cách nữa mà là một người cha hiền lành nhân hậu, có ông biết lần này có thể sẽ mất mạng nên ông mới lấy hết can đảm hỏi lại chuyện này.
“Ông không cần biết”, giọng điệu Diệp Thành trở nên lãnh đạm hơn, mặc dù hắn cũng muốn nói cho Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng hắn cũng không biết mẫu thân mình là ai, trong trí nhớ của hắn không có chút ấn tượng nào.
Lời nói của hắn khiến người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, bóng lưng thẳng tắp hơi gù xuống, trên mặt nở nụ cười cay đắng.
Ông biết Diệp Thành vẫn còn oán hận mình, sở dĩ hôm nay hắn mạo hiểm tới cứu Hạo Thiên thế gia có lẽ chỉ là muốn chịu trách nhiệm vì đã động đến Thị Huyết Điện, ngoài ra không còn lý do gì khác.