Bầu không khí nặng nề và u tịch tại Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn còn tồn tại, nhưng trong bầu không khí nặng nề đó vẫn còn hiện hữu nét hiểm nguy.
“Huyết Khung làm gì vậy?”, trên một đnh núi cách xa Hạo Thiên thế gia, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái khoác trên mình tấm hắc bào chốc chốc lại cau mày.
Vốn dĩ bọn họ phải cất công từ xa chạy tới đây. Có điều từ khi tới đây cũng đã hơn ba canh giờ mà đại quân của Thị Huyết Điện vẫn không hề có hành động.
Vậy cũng chưa là gì, điều khiến bọn họ khó hiểu nhất chính là điện chủ phân điện thứ chín Huyết Khung lại ngồi đó làm gì, căn bản không hề có ý định ra lệnh tấn công.
“Không phải xảy ra biến cố gì đó rồi chứ?”, Viên Sinh Thái vuốt râu.
“Sao có thể xảy ra chuyện gì được?”, Diệp Thành cười u ám, “cả Hạo Thiên thế gia đều bị bao vây, đại quân một điện của Thị Huyết Điện hùng hậu như vậy thì bọn họ có chắp thêm cánh cũng không thể bay đi được”.
Khi cả hai đang nói chuyện thì đại quân của phân điện thứ chín bắt đầu dịch chuyển.
Nhìn từ xa, rất nhiều người đang ngáp, rất nhiều ánh mắt đỏ ngầu, sự việc vốn dĩ chỉ cần giải quyết trong một canh giờ thì bọn họ lại lừng khừng kéo dài lên đến hơn ba canh giờ.
Lại nhìn sang Huyết Khung, đôi mắt ông ta cũng đỏ ngầu, trong ánh mắt còn hằn lên tia máu đỏ.
Thân là điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện, ông ta lại có phần mơ hồ, đúng là lạ thường. Ông ta đột nhiên lại mất thời gian với Hạo Thiên Huyền Chấn hơn ba canh giờ, cho tới bây giờ cũng không biết ông ta đang nói gì với người ở trong kia.
Cuối cùng vẫn có một thống lĩnh gật đầu chạy ra.
Thế nhưng người này còn chưa lên tiếng thì Huyết Khung giây phút trước đang ngồi trên vương toạ đột nhiên đứng dậy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi khiến ta mất đi nhẫn nại rồi, mở kết giới ngay cho ta”.
Có lẽ tiếng gằn giọng quá đột ngột nên thống lĩnh vừa xông lên còn chưa kịp lên tiếng đã suýt chút nữa bị tiếng gằn kia dội tới đến mức suýt quỳ xuống đất.
Có điều cái họng của Huyết Khung quá khủng khiếp, không chỉ mình người này mà đến cả đại quân của phân điện thứ chín cùng Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở trên đỉnh núi cách xa đó vẻ mặt cũng hết sức thú vị.
Hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra Huyết Khung làm gì suốt khoảng thời gian này, mẹ kiếp, đó là đang đợi Hạo Thiên thế gia chủ động mở kết giới!
“Điện chủ có phải rảnh quá rồi không?”, đã có thống lĩnh ngầm mắng chửi, “với thực lực của chúng ta mà muốn công phá kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia thì cùng lắm không quá một canh giờ, cứ đánh vào trong chẳng phải là được sao. Vậy mà điện chủ lại đợi bọn họ chủ động mở kết giới, não có phải có vấn đề rồi không?”
“Đừng vội”, khi tất cả mọi người bày ra vẻ mặt đặc sắc thì đạo thân của Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, “lần này là cuối cùng”.
“Ngươi chơi xỏ ta”, Huyết Khung phẫn nộ.
“Điện chủ quá lời rồi, ta…”
“Tiến công”, không đợi đạo thân của Diệp Thành nói xong, Huyết Khung đã vung sát kiếm, “giết cho ta, không để bất cứ kẻ nào sống sót”.
Đột nhiên, đại quân như nước thuỷ triều lên lập tức ra tay, có cả trận pháp công kích, có binh khí bản mệnh, bí thuật thần thông, từng đòn thần thông cái thế dội vào kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia.
Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp đất trời, có lẽ vì quá chấn động nên đỉnh núi và các điện của Hạo Thiên thế gia đều sụp đổ.
Thế nhưng điều khiến đạo thân của Diệp Thành cảm thấy yên tâm đó là mặc dù đòn công kích của phân điện thứ chín đều rất dữ dội nhưng muốn phá bỏ kết giới hộ sơn đó cũng cần thời gian.
“Giết, giết cho ta”, Huyết Khung phẫn nộ gằn nên như con chó điên.
Mãi tới vừa nãy, có lẽ ông ta mới nhận ra rằng hơn ba canh giờ này ông ta bị người ta dắt mũi chơi xỏ. Cảm giác bị chơi xỏ thật sự rất đáng hận, cơn phẫn nộ khiến ông ta không thể kiềm chế lửa giận.
“Ngu ngốc, thật là ngu ngốc”, trong kết giới hộ sơn, đạo thân của Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn tìm một vị trí trên cao hắng giọng, dù sao cũng đã lộ chân tướng rồi, hắn cũng không phải giả bộ ở đây nữa.
A…!
Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung giống như tiếng sấm rền, ông ta đã không thể kiềm chế nổi sát khí, cứ thế một bước lên trời, đích thân kiểm soát hư không công kích trận.
“Làm theo kế hoạch”, phía này, bản thể Diệp Thành đã truyền âm, “kéo dài thời gian cũng đủ rồi”.
Đạo thân của Diệp Thành toét miệng cười rồi lập tức nhảy xuống khỏi núi, chuồn vào bên trong địa cung của Hạo Thiên thế gia sau đó tự giác nhảy vào bên trong truyền tống vực môn.
Thế nhưng hắn không truyền tống đi mà nép mình bên rìa truyền tống vực môn, trong tay còn cầm một cái đao chặt rất lớn.
Còn vì sao hắn lại nép ở đây thì đương nhiên là để chuẩn bị chơi sau lưng người khác rồi. Kế hoạch của Diệp Thành là không bỏ qua bất cứ thời gian kéo dài nào. Mặc dù hắn không thể chặn lại được đại quân của một điện nhưng lại có thể chặn được bao lâu và chặn được đến đâu tốt đến đó.