Trong rặng núi với đại khí dồi dào, từng bóng người như nước lũ dừng chân, mặc dù số lượng người đông nhưng lại không hề hỗn loạn.
“Nghỉ ngơi ở chỗ cũ bổ sung linh lực”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi bước lên một ngọn núi sau đó hướng tầm mắt về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành đang đi theo đoàn.
“Nó không phải là đứa trẻ ngốc, nhất định có thể thoát thân an toàn”, Hoa Tư đi theo, khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Hạo Thiên thế gia nợ Diệp Thành quá nhiều”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu.
Lúc này ông ta hi vọng mình không phải là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, không phải là gia chủ thì trên vai sẽ không gánh vác trọng trách nặng nề, như vậy ông ta có thể không phải âu lo mà sát phạt quay về cứu con mình.
“Theo tốc độ này, nếu đi không ngừng nghỉ thì cũng phải mất ba ngày ba đêm mới tới được thế giới người phàm”, Hạo Thiên Huyền Hải tay cầm một tấm địa đồ bước tới: “Tốc độ này vẫn rất chậm”.
“Đi bằng Truyền Tống Trận trong cổ thành thôi, nếu không thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ bị đuổi theo”, Hạo Thiên Cảnh Sơn trầm ngâm lên tiếng.
“Không được”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức bác bỏ, “chúng ta không chỉ có một hai người, mà là cả một gia tộc, Truyền Tống Trận của cổ thành bình thường căn bản không thể truyền tống được nhiều người như vậy, vả lại nếu mạo muội xuất hiện trong cổ thành tập trung nhiều tu sĩ thì sẽ dễ bị lộ tung tích, như vậy sẽ rước hoạ diệt thân”.
“Nếu cứ đi như vậy thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng gặp rủi ro bị phát hiện”.
“Đến đâu tính đến đó”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm ngâm, “cho dù muốn truyền tống thì cũng phải ở cổ thành cách thế giới người phàm tương đối gần, việc mà chúng ta cần làm chính là dốc sức tránh những nơi tập trung đông tu sĩ, mặc dù tiêu tốn gấp trăm gấp nghìn thời gian hơn bình thường nhưng như vậy vẫn đáng”.
“Vậy thì mau lên đường thôi”.
“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức xuống núi, ông ta dẫn đường.
Cùng lúc này, Huyết Khung ở trong một cổ thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên thân hình thảm hại xuất hiện trên bức màn nước Hoan Thiên.
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì nhanh chóng về phân điện thứ chín”, ngay sau đó, lớp màn nước rung lên, vang lên giọng nói uy nghiêm.
“Điện…điện chủ, xảy…xảy ra sai sót”.
“Nói”.
“Người…người của Hạo Thiên thế gia chạy…chạy rồi”, khi Huyết Khung nói câu này, ông ta không biết đã phải lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám thốt ra, vả lại đến giọng điệu nói cũng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào màn nước Hoan Thiên.
“Huyết Khung, ta không nghe nhầm chứ?”, trong màn nước, một lão già trung tuổi mặc huyết bào đang ngồi lơ lửng giữa không trung chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đỏ máu kia hiện lên hai đạo hàn quang màu máu.
“Là…là ta sơ ý, ta…”
“Đường đường là điện chủ một điện của Thị Huyết Điện mà lại có thể để cho người của Hạo Thiên thế gia chạy mất, ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La cứ thế ngắt lời Huyết Khung, ông ta giận tím mặt khiến cho màn nước Hoan Thiên rung lên kịch liệt.
“Điện chủ xin bớt giận”, Huyết Khung vội quỳ một gối xuống đất, “mặc dù người của Hạo Thiên thế gia đã chạy rồi nhưng chúng ta đã giết…giết được Diệp Thành”.
“Đi đi, trong ba ngày này ngươi có thể điều động Thị Huyết Thần Ảnh”.
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, nghe bốn từ này, tìm Huyết Khung càng đập nhanh hơn, ông ta quá kích động.
Thị Huyết Thần Ảnh nắm trong tay cả mạng lưới tình báo và mạng lưới sát thủ của cả Thị Huyết Điện, từ trước tới giờ chỉ nghe theo lệnh của điện chủ Thị Huyết Điện, hiện giờ Thị Huyết Diêm La cho ông ta quyền lực chí cao vô thượng, sao ông ta không kích động cho được.
“Đa tạ điện chủ”, Huyết Khung hít thở gấp gáp hơn, ông ta kích động đến mức muốn lên cả trời.