Tiên Võ Đế Vương

Chương 1190: Sau đó thì sao?



“Có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra”, Diệp Thành nhướng mày. 

 “Ta nghe nói huynh và Huyền Linh Chi Thể từng tới Hoan Hải?”, đạo thân Tinh Thần ngả người trên một vách đá chậm rãi lên tiếng, lời nói mang theo ý tứ, “ta còn nghe nói hai người đã gặp phải phản phệ khủng khiếp, ta còn nghe nói cả hai còn bị vây bắt bởi kẻ mạnh của Yêu tộc, ta…” 

 “Rốt cục ngươi muốn nói gì?” 

 “Sở Huyên tới Hoan hải vào ngày thứ hai sau khi hai người rời đi”, đạo thân Tinh Thần ho hắng. 

 “Ngày …ngày thứ hai?”, Diệp Thành lập tức thẫn thờ. 

 “Không hề giả dối”, đạo thân Tinh Thần lắc đầu, “căn cứ vào thời gian mà Thổ địa công công và Sơn Thần nói thì chính vào ngày thứ hai sau khi hai người rời đi”. 

 “Sao có thể?”, Diệp Thành cau mày, “Hoan Hải ở nam Sở, chúng ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà sư phụ ở Nam Sở lại không hề quay về Hằng Nhạc?” 

 “Cái này thì ta không rõ”. 

 “Họ có nói sư phụ tới Hoan Hải làm gì không?”, Diệp Thành lại lần nữa hỏi. 

 “Không”, đạo thân Tinh Thần gãi tai, “cô ấy chỉ đứng ngoài Hoan Hải lặng lẽ quan sát Hoan Hải, cứ thế đứng hết một ngày một đêm, nghe bọn họ nói thì hình như là đang tìm thứ gì đó”. 

 “Sau đó thì sao?” 

 “Không có sau đó nữa”, đạo thân Tinh Thần nhướng vai, “đợi Thổ Địa công công và Sơn Hải tỉnh lại thì sư phụ của huynh đã biến mất rồi, theo ta thấy thì có lẽ cô ấy quá buồn ngủ nên kiếm chỗ nào để ngủ rồi”. 

 “Nói thế thì sư phụ có thể ở Nam Sở?”, Diệp Thành lẩm bẩm. 

 “Ở Nam Sở hay không thì ta không rõ nhưng nhất định chưa về Hằng Nhạc, có lẽ là tìm U Minh Chi Cốc rồi”, đạo thân Tinh Thần gãi đầu, “ở Đại Sở có năm cấm địa lớn, một vùng đất đại hung. Cô ấy đều đã tới năm nơi này, chỉ còn lại U Minh Chi Cốc mà thôi”. 

 Nghe tới đây, Diệp Thành lại lần nữa chìm vào im lặng, hắn gãi đầu, đầu óc mộng mị. 

 “Lão Dại, gần đây ta luôn nằm mơ, phải làm sao chứ?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì đạo thân Tinh Thần đã gãi đầu. 

 “Cút”. 

 “Ta nói thật mà”, đạo thân Tinh Thần lập tức nhảy dựng lên, “lão đại, huynh đoán xem ta mơ thấy ai, ta cảm thấy thật kì lạ vì mình mơ thấy Thần Huyền Phong, suýt chút nữa thì ta tè ra quân, ta…” 

 “Ngươi có thể về Bắc Sở rồi”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời đạo thân, hắn không buồn nghe tên này lảm nhảm. 

 “Cái này nghe hay đấy”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười, hắn nhảy xuống khỏi tảng đá, “tiểu Nguyệt Nguyệt, ta tới rồi”. 

 “Sở Huyên, rốt cục nàng đang ở đâu?”, phía này, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn hư không mà thầm nhủ. 

 Cho dù một kẻ lanh lợi như hắn thì lúc này cũng nghĩ không thông, một loạt hành động của Sở Huyên rõ ràng là khác thường, hắn thậm chí còn không thể tìm ra được bất cứ lý do nào để giải thích mọi thứ. 

 Không biết vì sao Diệp Thành lại thu lại ánh mắt, hắn khoác lên mình tấm hắc bào rồi cứ thế chạy về phía mục tiêu. 

 Haiz! 

 Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, phía trước tấm màn nước Hoan Thiên trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai bất giác thở dài, “Thánh Chủ à, hiện giờ ta mới hiểu thế nào là tạo hoá trêu người”. 

 “Ta không có hứng thú với nhân duyên của bọn họ”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lên tiếng, “cái mà ta cảm thấy hứng thú chính là mối quan hệ của Diệp Thành và Hồng Trần, mối quan hệ của đạo thân Tinh Thần với Thần Huyền Phong”. 

 “Hay là người dùng Côn Luân Thần Nhãn kiểm tra xem”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi thăm dò. 

 “Côn Luân Thần Nhãn bị kiểm soát bởi Cực Đạo Đế Binh, vả lại Hồng Trần và Thần Huyền Phong đã siêu thoát khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở, cho dù có mở thần nhãn thì chưa chắc đã nhìn ra được lai lịch của bọn họ”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “nhưng chắc chắn là bọn họ đều có liên quan tới Diệp Thành”. 

 Khi hai người đang trò chuyện thì Diệp Thành đã đi vào trong cổ thành khổng lồ. 

 Cổ thành này vô cùng phồn hoa, tu sĩ đi lại đông đúc nhộn nhịp, vả lại khi Diệp Thành vào đây, địa điểm các tu sĩ tụ họp lại cũng rất náo nhiệt, về cơ bản bọn họ đều đang nói về chuyện xảy ra hai ngày nay. 

 Nghe vậy, Diệp Thành chọn cách ngó lơ, mục tiêu của hắn rõ ràng chính là một toà lầu các ở trung tâm cổ thành. 

 Toà lầu các này chính là phân các của Thị Huyết Điện ở đây, còn đệ tử chân truyền thứ ba của Thị Huyết Điện là Tôn Hạo cũng ở đây. 

 “Đạo hữu, hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách”, Diệp Thành vừa bước vào liền nghe thấy giọng nói già nua vang lên từ trong lầu các. 

 “Người tới là khách, ở đâu ra đạo lí đuổi khách đi?”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mái ngồi xuống, đôi mắt sáng lên đảo quanh lầu các. 

 Rầm! 

 Sau tiếng động này vang lên, người đàn ông trung tuổi kia bay ra khỏi lầu các khiến cho một tửu lâu ở phía đối diện hiện lên lổ hổng lớn. 

 “Có… có chuyện gì vậy chứ?”, trên con đường huyên náo, từng tốp tu sĩ qua lại lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía bên này. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành bên trong lầu các, hắn vẫn ngồi trên ghế ôm vò rượu nhâm nhi như không có chuyện gì xảy ra.