Trong màn đêm đen, Hạo Thiên Huyền Chấn dừng chân, đôi mắt ông ta hoan hoải nhìn vào hư không ở tứ phương.
“Sao vậy, sao lại dừng lại rồi?”, phía sau, Hạo Thiên Huyền Hải bay tới, thần sắc nghiêm trọng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Bầu không khí có phần lạ thường”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày lên tiếng.
“Lạ thường?”, Hạo Thiên Huyền Hải nhướng mày, cũng nhìn vào hư không, sau vài giây ông ta mới nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn, “có gì khác thường?”
“Ta có một cảm giác không yên lành”.
“Là do chúng ta quá căng thẳng mà thôi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn cũng tiến lên, “bao lâu vậy rồi mà bọn chúng cũng không truy vết ra được, chúng ta đã thoát khỏi vòng vây lâu rồi, thêm cả canh giờ nữa là tới sơn mạch Hoàng Tuyền, vượt qua Hoàng Tuyền là thế giới người phàm, chỉ cần Hạo Thiên thế gia chúng ta độ qua được kiếp nạn này thôi”.
“Không đúng”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn nói với ánh mắt bất định, ông ta nhìn về phía xa, giống như thể có thể trông thấy sơn mạch Hoàng Tuyền với đại khí dồi dào: “Ta chưa bao giờ thấy lo lắng như lúc này, phía trước nhất định là một con đường có đi không có về”.
“Là một loại bản năng mãnh liệt phát hiện ra nguy hiểm”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu lên tiếng.
“Đã tới lúc này rồi, cảm giác hỗn loạn là chuyện thường tình”, Hạo Thiên Huyền Chấn vuốt râu, “chúng ta nhanh lên một chút vẫn hơn! Đại quân của Thị Huyết Điện có thể truy sát tới bất cứ lúc nào”.
“An toàn là trên hết, phái người thăm dò”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức lên tiếng.
“Vậy để ta đi”, Hạo Thiên Huyền Hải nói rồi bước vào hư không.
Có điều, ông ta vừa bay được chưa lâu thì đã thấy một bàn tay màu vàng kim lôi lại.
Thấy vậy, mọi người liền cau mày.
“Tất cả mọi người ở vị trí cũ đợi lệnh”, sau giọng nói vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành hiện thân trước mặt mọi người, tất cả lúc này mới hiểu ra người kéo Hạo Thiên Huyền Hải quay lại là ai.
“Trần Dạ?”, thấy Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn thở phài, thấy Diệp Thành vẫn còn sống, ông ta còn hi vọng gì hơn nữa?
“Không thể tiến về phía trước được”, Diệp Thành không có thời gian nói quá nhiều với Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn lật tay lấy ra một tấm địa đồ khổng lồ đặt trước mặt mọi người, “sơn mạch Hoàng Tuyền lúc này đã là thiên la địa võng”.
Nghe vậy, ai nấy đều tái mặt.
Nơi này cũng chỉ có Hạo Thiên Huyền Chấn không kinh ngạc như trong tưởng tượng vì trước đó ông ta đã có cảm giác rồi.
“Chưa từng”, Diệp Thành trả lời bình tĩnh, “lúc ta tới đây thì đại quân của phân điện thứ chín đang nhanh chóng tiến về đây từ tứ phương, bọn chúng dùng Truyền Tống Trận, tính thời gian thì lúc này nhất định đã bố trí xong bẫy ở sơn mạch Hoàng Tuyền rồi”.
“Đi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ mà vẫn không thể thoát được”, một nhóm lão bối thở dài, “nếu ta đoán không nhầm thì phía sau chúng ta, quân truy sát không lâu nữa sẽ tới, trước và sau đều có địch, chúng ta đã không còn sức phản kháng”.
“Không, chúng ta vẫn chưa thua”, Diệp Thành lập tức lên tiếng bác bỏ, hắn chỉ và các vị trí trên địa đồ, “nơi này, cổ thành Hoàng Tuyền, cách chúng ta ba trăm dặm, mặc dù cổ thành không quá rộng lớn nhưng cũng có Truyền Tống Trận, từ cổ thành Hoàng Tuyền truyền tống tới cổ thành Chân Long, rồi lại từ cổ thành Chân Long truyền tống tới cổ thành Nam Dương, từ Nam Dương xuyên qua Hành Thiên sơn mạch, cứ thế đi vòng qua thế giới người phàm, quan trọng nhất là chúng ta có thể thoát ra được vòng truy sát của Thị Huyết Điện”.
“Chúng ta có bao nhiêu người như vậy, Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Tuyền có thể chứa được hết không?”, Hạo Thiên Huyền Hải cau mày.
“Vậy thì phải đi lần lượt”.
“Nói thì là vậy nhưng Thị Huyết Điện đã biết hành tung của chúng ta rồi thì sao có thể để cho chúng ta có cơ hội thoát thân? Cổ thành Hoàng Tuyền, cổ thành Chân Long và cổ thành Nam Dương có lẽ đều có trọng binh của Thị Huyết Điện canh giữ, một khi khai chiến chúng ta sẽ bị vây bắt”.
“Có người canh giữ là thật nhưng trọng binh thì không đến mức”, Diệp Thành vội nói, bọn chúng nhận định chúng ta sẽ đi qua sơn mạch Hoàng Tuyền, vì tiêu diệt Hạo Thiên thế gia nên chúng nhất định sẽ dốc toàn lực tập trung bày bố thiên la địa võng ở sơn mạch Hoàng Tuyền, đây chính là ưu thế trốn thoát của chúng ta, huống hồ đạo thân nhất khí hoá tam thanh của ta đã có được cổ thành Hoàng Tuyền, tiên hoả đạo thân đã có được cổ thành Chân Long, thiên lôi đạo thân đang nhanh chóng tiến về cổ thành Nam Dương, cái chúng ta cần là thời gian”.
“Vậy thì lập tức di chuyển thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn tác phong nhanh nhẹn, ông ta là người đầu tiên bước vào hư không.
Phía sau ông ta, người của Hạo Thiên thế gia lần lượt đi theo, hình thế hiện giờ rất rõ ràng, bọn họ phải tranh thủ thời gian tối đa, chỉ cần chậm trễ một giây đều có thể xảy ra đại hoạ.
Lần này vẫn là Diệp Thành đi cuối cùng, sau khi người của Hạo Thiên thế gia rời đi hắn mới nhìn vào hư không và đi theo đội ngũ của Hạo Thiên thế gia.
Mặc dù khoảng cách ba trăm dặm rất xa nhưng đối với tu sĩ mà nói thì lại chỉ mất công phu bằng ba tuần trà, quan trọng nhất là lần này bọn họ khong cần lén lút mà có thể dốc hết sức với tốc độ đỉnh phong để di chuyển.
Không biết từ bao giừo, người của Hạo Thiên thế gia đông như nước lũ tiến vào trong cổ thành Hoàng Tuyền.
“Phân theo tốp tiến vào, người già trẻ nhỏ vào trước”, giọng nói của Hạo Thiên Huyền Hải vang vọng.
Người của Hạo Thiên thế gia hành động mau lẹ, từng tốp người tiến vào trong Truyền Tống Trận.
Quả thực, Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Toaanf không thể so với Truyền Tống Trận Vực Môn của Hạo Thiên thế gia, căn bản không thể nào chứa nổi toàn bộ thành viên, mặc dù thời gian gấp gáp nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Phía này, trong sơn mạch với đại khí dồi dào, trên một đỉnh núi cao nhất, Huyết Khung nhàn nhã ngả người vào ghế, ông ta hào hứng nhìn về phía xa.
Sơn mạch Hoàng Tuyền dài hơn tám mươi nghìn dặm, núi non sừng sững chập trùng.
Sơn mạch này ngăn cách giữa thế giời người phàm và thế giới tu sĩ. Mặc dù cách xa vùng đất tập trung tu sĩ nhưng linh lực vẫn rất dồi dào, có lẽ sơn mạch này qúa cao, trong lúc này lại có yêu thú hoành hành nên người phàm căn bản không thể vượt qua ngọn núi này.
Lúc này, bên trong một đỉnh núi của rặng núi Hoàng Tuyền ẩn chứa rất nhiều tu sĩ, bọn họ chỉ đợi Hạo Thiên thế gia tiến tới đây.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, trên vị trí ngồi, Huyết Khung xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.
“Bẩm điện chủ, Thị Huyết Thần Ảnh dốc sức ám sát, sơn mạch Hoàng Tuyền với Thiên La Địa Võng, nhất định sẽ khiến Hạo Thiên thế gia có đi không có về”, một thống lĩnh bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Đây là tốp cuối rồi”, phía trước Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Tuyền, Hạo Thiên Huyền Hải hít sâu.
“Nhanh lên”, ở bên, Diệp Thành cũng hít sâu, “không lâu nữa Huyết Khung nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, tới lúc đó cái mà chúng ta phải đối mặt không chỉ là phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện thôi đâu”.
“Trần Dạ, nếu lần này chúng ta không thể sống sót tới nam Sở thì con…”
“Nhất định có thể sống sót”, Diệp Thành nãy giời vẫn trầm ngâm cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng nói có phần lạnh lùng, “ông đã phụ thân nương của ta thì không thể phụ cả Hạo Thiên thế gia của ông được”.