“Đến khi Thiên Ma giao đấu với Thất Sát, sẽ là lúc chư tiên khai chiến!” Diệp Thành nói đúng sự thật: “Khi ta rơi vào trạng thái ngủ say, câu nói này giống như ma chú, lặp đi lặp lại trong đầu ta hết lần này đến lần khác”.
“Khi ngươi ở trạng thái ngủ say?”, Thái Hư Cổ Long nhíu mày.
“Ba năm đờ đẫn ấy”.
“Huyết Tiếp Hạn Giới đã là dấu hiệu nghịch thiên rồi, thế mà tiểu tử này còn có thể mơ thấy Thiên Ma lên tới Thất Sát, đây là lời đoán trước sao?”, Thái Hư Cổ Long tự lẩm bẩm, hắn ta vốn đang định đi nhưng vì câu này của Diệp Thành mà lại ngồi xuống, trong mắt loé lên tia sáng ẩn ý sâu xa.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Diệp Thành yên lặng nhìn Thái Hư Cổ Long: “Tại sao lại là Thiên Ma lên tới Thất Sát?”
“Đó là một dị tượng”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Thiên Ma Thất Sát là dị tượng đại hung, báo trước thảm hoạ, Chư Thiên Vạn Vực sẽ không còn một ai sống sót, cả đất trời sẽ rơi vào kỷ nguyên đen tối”.
Nghe vậy, lông mày Diệp Thành chau lại, hắn không ngờ câu nói mình nghe thấy khi ngờ ngẫn lại thật sự tồn tại.
Hắn mờ mịt, không hiểu sao lại nghe thấy câu này, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều là khi hắn ngủ say, nó như một cơn ác mộng, đêm đêm quấn lấy hắn khiến hắn cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu.
“Lúc trước ngươi nói ngươi rơi vào trạng thái đờ đẫn là do hư ảo và hiện thực đan xen gây ra rối loạn đúng không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sâu thẳm.
“Đúng là như thế”.
“Ngươi có điều giấu ta”, hai mắt Thái Hư Cổ Long sáng như đuốc, mặc dù Diệp Thành tỏ ra không có một sơ hở nhưng vẫn bị hắn ta nhìn thấu: “Muốn giải ẩn số này, ta cần ngươi nói ra sự thật”.
“Đúng như ngươi nghĩ, ta có điều giấu ngươi”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Trước khi bị đẩy vào Đầm Vô Vọng, ta đã chủ động vứt bỏ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
“Ngươi vứt Tiên Luân Nhãn rồi?”, Thái Hư Cổ Long gần như híp mắt thành một đường thẳng: “Tiên Nhãn nghịch thiên nói bỏ là bỏ, ta rất muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến ngươi đưa ra quyết định như vậy?”
“Chuyện này ta không thể nói, đây là chuyện riêng của ta”, Diệp Thành nhẹ giọng trả lời, hắn không muốn dẫn sự nghi ngờ đến Sở Huyên, lẽ nào hắn phải nói với Thái Hư Cổ Long rằng là do Sở Huyên sợ Tiên Luân Nhãn?
“Ngươi không muốn nói thì ta sẽ không hỏi thêm nữa”, Thái Hư Cổ Long trở lại bình thường: “Nếu trước khi ngươi bị đẩy vào Đầm Vô Vọng đã vứt bỏ Tiên Luân Nhãn thì ngươi thoát khỏi nơi tử thần đó bằng cách nào?”
“Đầm Vô Vọng có khả năng sao chép giống hệt bản gốc”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Cấm địa đó là một vùng biển tối đen như mực, liên tục hoà tan chân nguyên, tinh khí thậm chí là thọ nguyên của ta. Sao chép giống hệt bản gốc tức là dù là thứ gì, chỉ cần từ ngoài vào thì đều sẽ bị sao chép lại”.
“Đầm Vô Vọng sao chép ra một phiên bản khác của ngươi?”
“Đúng thế”, Diệp Thành vẫn không giấu giếm: “Sức chiến đấu, thần thông, bí thuật, đạo tắc và bản nguyên của hắn giống hệt ta, bao gồm cả hình nộm, đạo thân và phân thân ta gọi ra cũng đều bị sao chép giống hệt, muốn thoát ra khỏi đó, chỉ có cách giết chết bản sao ấy”.
“Mọi thứ đều giống nhau hoàn toàn, còn bị Đầm Vô Vọng liên tục hút hết mọi thứ, vậy ngươi giết tên Diệp Thành kia kiểu gì?’, Thái Hư Cổ Long hỏi ra thắc mắc trong lòng.
“Hắn có tất cả những gì ta có”, Diệp Thành cũng ngồi xuống: “Nhưng có một thứ này chỉ ta có mà hắn không có”.
“Thứ gì?”, Thái Hư Cổ Long ngồi thẳng người.
“Tình cảm”.
“Tình cảm?”
“Đúng, Đầm Vô Vọng có thể sao chép ra bất cứ thứ gì từ ngoài tới, nhưng không thể sao chép tình cảm của ta. Nó sao chép ra một ta khác, vốn chỉ là một hình nộm không có tình cảm, đây là con át chủ bài để ta chuyển bại thành thắng”, Diệp Thành bình thản nói, nguy hiểm lúc đó trong miệng hắn lúc này lại đều đều, có lẽ hắn đã xem nhẹ chuyện sinh tử rồi.
Thấy Thái Hư Cổ Long như vậy, Diệp Thành vô cùng bất ngờ, từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thái Hư Cổ Long có vẻ mặt này, hắn ta thuộc tộc chí tôn thời Thái Cổ mà lại kinh ngạc hãi hùng vì lời nói của hắn đến thế.
“Ta nghĩ ta đã biết vì sao ngươi lại trở nên ngờ ngẫn rồi”, hồi lâu sau Thái Hư Cổ Long mới bình tĩnh lại từ sau cơn sốc.
“Tại sao?”
“Tình là hư ảo, người là thật, ngươi dùng tình cảm hoá thành người, liên kết bừa bãi giữa hư ảo và hiện thực, phạm phải cấm kỵ. Đó là một loại cực đạo đế thuật, thần thông nghịch thiên trong số những thần thông nghịch thiên”, giọng điệu Thái Hư Cổ Long rất trịnh trọng: “Lĩnh vực cấm kỵ đó dù Đại Đế cũng không dám liều lĩnh phạm phải, vả lại không phải ai cũng có thể điều khiển nó. Sở dĩ ngươi ngờ ngẫn là vì thần trí và ký ức của ngươi đan xen giữa hư ảo và thực tế, gặp phản phệ của cấm kỵ. Nhược điểm này sẽ dần lộ rõ theo thời gian, sơ suất một chút sẽ lạc vào luân hồi giữa hư ảo và hiện thực, trở thành cái xác không hồn thần trí không tỉnh táo”.