Bữa sáng vốn dĩ ấm áp thì lại diễn ra trong bầu không khí dị thường rồi mới kết thúc.
Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, thấy rất nhiều nữ nhân đang vây quanh Tiểu Nhược Hi thì liền ho hắng đi ra.
Hắn lại lần nữa xuất hiện, nơi này là địa cung của Hằng Nhạc Tông, bên trong đó có mười mấy hư không Truyền Tống Trận khổng lồ, còn hôm nay hắn tới đây là vì muốn tới trụ sở chính của Thiên Đình, là Thánh Chủ Thiên Đình, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết diện mạo của trụ sở chính như thế nào.
Khai trận, trụ sở Thiên Đình!
Diệp Thành nói rồi bước lên Truyền Tống Trận khổng lồ.
Ba trưởng lão lần lượt bấm thủ ấn, Truyền Tống Trận nhanh chóng vận chuyển, mang theo sức mạnh huyền diệu của không gian.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới bước ra khỏi Truyền Tống Trận.
Bái kiến Thánh Chủ!
Các lão bối đứng trước Truyền Tống Trận lần lượt cung kính hành lễ.
Không cần đa lễ, Diệp Thành mỉm cười sải bước ra khỏi địa cung.
Ra khỏi địa cung, hắn liền sải bước lên hư không, nhìn từ trên cao xuống, linh sơn với cả ngàn ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có đại khí dồi dào, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy tiên hạc bay qua, cả Thiên Đình hiện lên dưới thần hoa rựcỡ.
“Đúng là có đầu tư”, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi tấm tắc, đây rõ ràng là một Vương triều.
Ngay sau đó, hắn bước xuống hư không, sải bước vào đại điện của Thiên Đình.
Ập vào mắt hắn chính là một bóng hình xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao, lúc này cô đang tĩnh lặng chăm chú quan sát hai chữ viết hoa với từng đường nét bay lượn tinh tế được khắc ở đại điện: Thiên Đình.
Cô vẫn giữ dáng vẻ của nữ nhân cải trạng nam, mái tóc không gió cũng tự tung bay, mỗi một lọn tóc đều nhuốm thần hà, bóng dáng cô có phần tiều tuỵ, có thể thấy từng vết tích thời gian để lại trên khuôn mặt cô, nhưng cho dù như vậy thì cũng khó có thể che đi được nét phong hoa tuyệt đại của nhan sắc.
Diệp Thành không nói gì, hắn chậm rãi sải bước tới, cho tới khi đứng song song với Cơ Tuyết Băng hắn mới khẽ mỉm cười: “Ba năm rồi, muội thay đổi không hề ít nhỉ?”
“Huynh cũng vậy”, Cơ Tuyết Băng nói bằng giọng lãnh đạm, hiếm khi mới khẽ mỉm cười nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại thấp thoáng vẻ tự giễu.
Chỉ một câu đáp lời đơn giản nhưng lại khiến cho bầu không khí của đại điện chìm vào lặng thinh.
Cả hai người cứ thế đứng song song với nhau tĩnh lặng nhìn hai chữ Thiên Đình giống như hai kẻ xa lạ, đôi lúc bọn họ lại giống như cố hữu lâu ngày không gặp, không cần nói bằng lời bởi họ đều hiểu nhau hơn tất thảy.
Bọn họ không còn là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, một người là Thánh Chủ Thiên Đình, một người là chưởng giáo Chính Dương.
Lần này gặp nhau như cách cả một đời.
Lại ba năm trôi qua, sự day dứt dữa tình và duyên, sự đan xen giữa nhân và quả khiến cặp tình nhân năm xưa cuối cùng cũng quyết định đứng về một hướng.
Bầu không khí rất kì lạ, bao thăng trầm của thời gian như quấn lấy họ, đi qua những tháng ngày dông bão, ngoài để lại kì tích thì dấu vết của thời gian cũng không ngoại trừ hai người họ.
“Nhìn bóng lưng của hai người khiến ta rất cảm khái”, tiếng chép miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vang lên.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà phải cảm khái.
Còn nhớ năm xưa, trong trận so tài tam tông, bọn họ chính là bốn đệ tử xuất sắc nhất của tam tông, đấu tới mức rộn ràng hăng hái.
Thời gian trôi qua thật nhanh, hiện giờ tất cả đã bước trên đỉnh vinh quang của cuộc đời, một người là Thánh Chủ Thiên Đình, một người là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, một người là chưởng giáo của Chính Dương Tông, một người là chưởng giáo của Thanh Vân Tông, bọn họ đã trở thành tứ trụ của Thiên Đình quyền lực.
“Lớp trẻ có khác, chân tay thật nhanh nhạy”, không biết mất bao lâu, bầu không khí im ắng trong đại điện mới lại lần nữa bị phá vỡ.