Ra khỏi địa cung, Diệp Thành liền thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Hồng Trần Tuyết.
Thấy Diệp Thành ra ngoài, bà ta bèn bặm môi, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thành, bà ta là người tiết lộ bí mật, còn chuyện này thì Diệp Thành đã đoán ra được rồi.
“Sở Linh Ngọc là sư nương của tiền bối, chuyện này khiến ta thật sự bất ngờ đấy”, Diệp Thành không truy tội Hồng Trần Tuyết mà lặng lẽ nhìn bầu trời mênh mang.
“Ta…sau này ta cũng mới biết”.
“Cho nên tiền bối không nhẫn tâm, cho nên tiền bối đã nói với Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành chậm rãi nói, “tiền bối cho rằng cho Sở Linh Ngọc một tia hi vọng nhưng tiền bối lại không biết tia hi vọng này có lẽ còn đáng thất vọng hơn là tuyệt vọng”.
“Dù là hi vọng mong manh thì đứng trước tuyệt vọng cũng vẫn còn tốt hơn, đây là lời mà ngươi từng nói”, Hồng Trần Tuyết mím môi, “ngươi cũng là người chung tình nên hiểu được nỗi khổ sở trong đó”.
“Ta hiểu, ta đều hiểu”, Diệp Thành cười nói.
“Vậy ngươi định nhốt sư nương bao lâu?”
“Yên tâm, Hồng Trần sẽ tới”, Diệp Thành lãnh đạm, “ta sẽ cho bọn họ gặp nhau”.
“Cảm ơn”.
“Đây là lần cuối cùng, đừng làm lộ bí mật ra ngoài nữa”.
“Ta hiểu rồi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười, bà ta biết Diệp Thành sẽ không vì chuyện này mà truy tội mình, tiếp xúc với Diệp Thành lâu như vậy nên bà ta ít nhiều cũng hiểu được tính cách của hắn. Năm xưa bà ta và Chung Giang giấu chuyện về Hằng Nhạc hắn cũng không truy tội huống hồ là lần này.
“Lấy lệnh bài của ta đi điều binh”, Diệp Thành đưa ra một tấm ngọc bài với kim quang vờn quanh.
“Tận dụng con đường của thế giới người phàm, điều binh về thế giới người phàm ở Bắc Sở”, Diệp Thành từ tốn nói.
“Ngươi muốn tấn công Bắc Sở?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Nếu không thì sao chứ?”
“Trước kia ngươi từng nói việc tiến quân về Bắc Sở chẳng phải lùi lại sao?”, Hồng Trần Tuyết nói với vẻ mặt đầy do dự.
“Đúng là uổng một Thánh Chủ của Nhân Hoàng như người, câu này mà người cũng tin được?”, Diệp Thành mỉm cười, trong giọng nói cũng mang theo nhiều ý tứ, “Nam Sở có nội gián của Bắc Sở, trong hội Thái thượng trưởng lão nhất định có, việc này tiền bối và ta đều rõ”.
“Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười, “ta hiểu rồi”.
“Việc này chỉ có tiền bối và ta biết”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết, “đừng phạm sai lầm lần nữa”.
“Ngươi đúng là càng ngày càng giống sư phụ ta”, Hồng Trần Tuyết cười đáp lời.
“Đi thôi, đừng nhắc tới Hồng Trần với ta nữa”, Diệp Thành khoát tay, hắn day trán.
Hồng Trần Tuyết bày ra vẻ mặt khó hiểu nhưng bà ta vẫn nghe theo lệnh rời đi, thế nhưng bà ta không về trụ sở của Thiên Đình luôn mà tới đại điện của Hằng Nhạc.
Mục đích lần này bà ta tới đây không chỉ là đến để nhận tội và thăm Sở Linh Ngọc mà còn vì thái cổ tinh thiên đồ mà Thái Hư Cổ Long tạo ra, đó là món bảo bối của một tông, có tinh thiên đồ thì Nhân Hoàng có thể coi là hổ mọc thêm cánh.
Sau khi Hồng Trần Tuyết rời đi, Diệp Thành vẫn day trán, hắn chưa đi được mấy bướ thì đã thấy Lâm Thi Hoạ từ trên trời giáng xuống.
“Diệp sư huynh, tuỷ Thanh Loan mà huynh cần đây”, Lâm Thi Hoạ vừa đáp xuống liền đưa ra một cái bình.
“Được, được lắm”, Diệp Thành vội nhận lấy, hắn kích động đến mức quên đi thân phận và giống như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo ngọt, khi trông tấy tuỷ phượng hoàng bên trong, đôi mắt hắn loé sáng, đây chính là bảo bối nghịch thiên.
“Vậy chỉ còn thiếu sừng Kỳ Lân nữa thôi”, Diệp Thành nhìn rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn ho hắng sau đó lại nhìn Lâm Thi Hoạ, “Lâm sư muội, đến cả Thanh Loan mà muội cũng có thể triệu gọi ra thì không biết thánh thú Kỳ Lân muội có gọi ra được không? Nếu được thì lấy cho ta ít máu nhé?”
“Chuyện này thì muội không làm được”, Lâm Thi Hoạ lắc đầu, “linh giới là một lĩnh vực rất kì diệu, một khi đã kí kết với linh thú thì không thể triệu gọi linh thú cùng đẳng cấp, huống hồ cấp bậc của Lỳ Lân còn cao hơn cả Thanh Loan, với đạo hành của muội thì còn kém xa”.