Thiên địa tối đen rợp bóng người mặc hắc bào đang gằn giọng.
Tiếng gằn giọng lại lần nữa vang lên, giây phút sau đó, hắn ta đã bị đòn tấn công rợp trời nhấn chìm.
Phía Diệp Thành người nào người nấy mạnh cái thế, ra tay với những đòn thần thông không hề khách sáo.
Nếu đánh một đấu một thì có lẽ bọn họ sẽ không phải là đối thủ của kẻ mặc hắc bào này nhưng may mắn là phía họ người đông.
Mặc dù kẻ mặc hắc bào mạnh dị thường nhưng lúc này cũng bị đánh tới mức chẳng khác gì súc sinh, nhìn không ra hình dạng con người, từ sau khi bảo tháp màu đen của hắn nứt vỡ thì hắn đã không kịp thở rồi.
Cũng chẳng thể trách Phục Nhai không nhịn được mà bật cười.
Hắn ta là ai, là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế, vì sự trấn áp của Đại Sở mà khả năng chiến đấu và tu vi đều bị trói buộc tới cực điểm, bị cả nhóm tu sĩ ở cảnh giới Thiên đuổi đánh khắp nơi, cảnh tượng này thật lạ thường.
Sự thực chứng minh người đông thì sức lớn.
Sự thực cũng chứng minh đi đến đâu ra vẻ đều được nhưng Đại Sở thì không, cho dù là cảnh giới Chuẩn Đế có đến đây cũng phải chịu thua.
Vạn kiếm quy nhất!
Diệp Thành sử dụng đại chiêu tấn công đơn, một kiếm đâm xuyên cơ thể kẻ mặc hắc bào kia.
Kẻ mặc hắc bào lảo đảo lùi về sau nhưng bị một đao của Đao Hoàng trảm vào cánh tay, Độc Cô Ngạo cũng tung ra một kiếm cái thế trảm nốt cánh tay còn lại của hắn. Thiên Tông Lão Tổ ngự động hỗn thiên châu đánh cho tới mức hắn nhơ nhuốc máu.
Phù!
Cho tới lúc này mọi người mới thở phào, kẻ mặc hắc bào quá mạnh, mạnh hơn những gì bọn họ tưởng tượng, dưới sự bao vây và tấn công của hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà có thể trụ được lâu như vậy, đến cả Ma Vương cũng chưa chắc đã làm được.
Ừm?
Khi mọi người thở phào thì máu thịt nhơ nhuốc của hắn ta đột nhiên cử động.
Thấy vậy, tất cả đều nheo mắt nhìn.
Đống máu và thịt kia đang nhúc nhích, hiện lên u quang màu đen, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, phần máu thịt đó lại lần nữa hình thành hình người, kẻ mặc hắc bào vừa bị đánh thành vũng máu lẫn thịt kia tự tạo thành cơ thể mới.
Tu sĩ chỉ có linh hồn bất diệt, cho dù chỉ còn lại một giọt máu thì vẫn có thể sống lại.
Về điểm này thì tất cả mọi người đều thừa nhận nhưng tiền đề là phải có linh hồn mạnh mẽ, đạo hành cao thâm, còn kẻ mặc hắc bào có thể tự tạo thành cơ thể mới trong thời gian ngắn như vậy thì thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.
“Các ngươi đáng chết”, khi tất cả mọi người tỏ ra ngỡ ngàng thì giọng nói của kẻ mặc hắc bào đã vang lên, uy lực của hắn nhanh chóng lên cao.
Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế mà lại bị một đám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh cho hoang tàn thân xác, đây là sự sỉ nhục không thể nào chấp nhận được. Kẻ mặc hắc bào thực sự phẫn nộ, cả thiên địa đều đang rung chuyển, trên hư thiên còn có sấm sét xoẹt qua.
“Mẹ kiếp còn ra vẻ, đánh lần nữa”, Man Sơn đã vung chiến rìu lao tới.
Cùng với Man Sơn là là người từ tứ phương tiếp tục ra tay, có thể đánh bại ngươi một lần thì có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Rầm! Bịch! Rầm!
Không lâu sau đó, giữa đất trời lại lần nữa vang vọng lên từng âm thanh chấn động.
Trận đại chiến lại nổ ra, hai bên chiến đấu sục sôi ngất trời.
Điều đáng nói đó là mặc dù kẻ mặc hắc bào kia rất mạnh nhưng lại không trụ nổi ba giây rồi lại lần nữa bị đánh thảm hại.
Thế rồi không tới một phút, tên kia lại biến thành một vũng máu thịt nhơ nhuốc.
Cũng giống như lần đầu tiên, vũng máu thịt đó lại nhúc nhích, cơ thể kẻ mặc hắc bào lại lần nữa hình thành, khí tức cũng theo đó mà giảm sút.
Cảnh tượng tiếp theo thực sự đặc sắc.
Đúng như Man Sơn nói, kẻ mặc hắc bào hết lần này tới lần khác tự hình thành cơ thể nhưng cũng bằng ấy lần bị đánh tan hoang, phải mấy chục lần bị đánh tới mức không thở ra hơi, cũng bị đánh tới mức đến bản thân hắn cũng phát điên.
“Các ngươi đối phó đi, ta nghỉ chút đã”, Cổ Tam Thông xua tay lui ra khỏi vòng vây, người ngợm mồ hôi đầm đìa.