Tiên Võ Đế Vương

Chương 1334: Bái kiến Thánh chủ!



Nào nào nào, đặt nhiều thắng nhiều, đặt ít thắng ít! 

 Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, sự yên bình tĩnh lặng của trụ sở Thiên Đình đã bị phá vỡ bởi những tiếng gào thét như sói tru. 

 Nhìn từ xa thì thấy một chiếc bàn đá khổng lồ rộng hai mươi trượng, phía sau chiếc bàn đá là một tên mập, ồ không đúng, chính xác hơn là một ụ thịt, lúc này hắn ta đang gào thét rất lớn. 

 Lại nhìn lên bàn đá, trên đó khắc đầy tên người, tên của phía Tịch Nhan, Hổ Oa, Triệu Tử Vân, Cung Tiểu Thiên Nhi đều có trên đó. 

 Ôi chao, mẹ nó chứ! 

 Nhìn thấy cảnh này, các trưởng lão của trụ sở Thiên Đình đều day đầu mày. 

 Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi tam tông, cuộc thi vô cùng thần thánh mà ngươi lại ở đây bày bàn cược, có biết xấu hổ không hả? Nếu ngươi không phải huynh đệ của Thánh chủ thì lão tử đã đá chết ngươi cả tám trăm lần rồi. 

 Nhưng không ngờ thực sự có người cầm túi đựng đồ chạy tới chỗ Hùng Nhị đặt cược, hơn nữa ra tay còn rất hào phóng. 

 Trời hừng sáng, mọi người bắt đầu đi xuống từ các đỉnh núi, là trưởng lão của tám mốt môn chín điện ba tông và trưởng lão các thế gia lớn của Thiên Đình, cùng với các đệ tử thế hệ Huyền Tự mà họ dẫn dắt, khung cảnh rất tráng lệ. 

 Bây giờ Hùng Nhị bày ra như vậy, bầu không khí lại càng náo nhiệt hơn. 

 Vì thế, hễ là người tới xem cuộc thi tam tông thì hầu như đều chạy tới chỗ Hùng Nhị lượn lờ một phen. 

 Nhóm Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền và Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông đi tới, từ xa đã nhìn thấy Hùng Nhị, khoé miệng họ đồng loạt giật giật, tỏ vẻ chúng ta không quen biết tên đó. 

 Còn có người của nhà họ Hùng, ai cũng nhíu mày bước tới. 

 Đặc biệt là Hùng Đại Hải, nhìn con trai bảo bối của mình mà ông cảm thấy như bị sét đánh. 

 “Có tiền sao không kiếm chứ?”, Hùng Nhị lắc đầu, phớt lờ nhũng ánh mắt kỳ quái kia. 

 “Hùng Nhị sư thúc, nếu con không giành được hạng nhất thì chẳng phải sư thúc sẽ lỗ lớn sao?”, Tịch Nhan lại gần, liếc nhìn tiền cược, mọi người đặt cho cô bé nhiều nhất, ít nhất cũng phải mấy chục triệu linh thạch. 

 “Đừng đùa, con là đồ đệ của Diệp Thành, chắc chắn con sẽ được hạng nhất”. 

 “Vậy sư thúc kiếm được tiền thì chia cho con với nhé”. 

 “Đương nhiên rồi, đánh cho tốt nhé”, Hùng Nhị cười toe toét, thịt mỡ trên mặt cũng rung theo. 

 “Con sẽ đánh hết mình”, Tịch Nhan cười hì hì rồi quay người chạy đi. 

 “Sư phụ, mọi người đều nói người không biết xấu hổ”, Tịch Nhan vừa đi, Cung Tiểu Thiên Nhi lại tới, cậu nhóc vừa ngoáy tai vừa tự nhiên nhét một túi đựng đồ vào đáy quần. 

 “Cút ra cho ta”. 

 “Này này!”, phía Cổ Tam Thông vừa về, từ xa đã thấy Hùng Nhị phía này, các ông lão vô thức bước tới, nhìn Hùng Nhị rồi cũng rất tự nhiên lấy túi đựng đồ trên bàn nhét vào đáy quần. 

 Còn Diệp Thành và phía Thiên Tông Lão Tổ thì ho khan, xoay người đi về phía địa điểm tổ chức cuộc thi. 

 Đây là một thế giới không gian cực kỳ rộng lớn, được Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cùng những người tinh thông kết giới mở ra, đúng như Cổ Tam Thông nói, chứa ba mươi đến năm mươi nghìn người cũng không thành vấn đề. 

 Nhưng dù vậy cũng không chứa được hết lượng người xem chiến, bởi vì thực sự quá đông. 

 Về điểm này, nhóm Cổ Tam Thông đã suy nghĩ rất kỹ, họ bố trí trận văn, dựng màn nước huyễn thiên, cho dù không tới trụ sở Thiên Đình cũng vẫn có thể từ khắp nơi xem được cảnh thi đấu ở đây. 

 “Bái kiến Thánh chủ!” 

 Diệp Thành bước đến, mọi người đồng loạt đứng dậy, trong đó bao gồm cả phía Sở Huyên, Sở Linh, Dương Đỉnh Thiên… 

 “Ngồi ngồi, mọi người ngồi đi!” 

 Diệp Thành mỉm cười, ngồi vào vị trí của Thánh chủ, hai bên trái phải là chưởng giáo của ba tông và phía Thiên Tông Lão Tổ thuộc hội Thái Thượng trưởng lão. 

 Cuộc thi lần này có quy mô lớn hơn cuộc thi tam tông năm đó rất nhiều. 

 Không nói đâu xa, chỉ riêng các gia tộc tham gia đã có tới mấy nghìn, đều là gia tộc thuộc Thiên Đình của Nam Sở, mỗi gia tộc đều có đệ tử thế hệ Huyền Tự tài giỏi tham chiến, có thể nói là những vì sao sáng chói. 

 Cảnh tượng này khiến các lão bối tu sĩ phía Dương Đỉnh Thiên đều không khỏi thở dài cảm thán! 

 Nhìn thế hệ trẻ hào hoa phong nhã, họ chợt cảm nhận được sự đổi thay của năm tháng và sự đổi thay của thời cuộc. 

 “Vừa có tin truyền đến, Bắc Sở cũng có dị vật giáng xuống, giống hệt như người áo bào đen ở Đại Sở hôm trước”, khi mọi người đang nói chuyện thì Hồng Trần Tuyết đi tới, bà ngồi xuống cạnh Diệp Thành, dùng linh hồn để truyền âm. 

 “Bắc Sở cũng có?”, Diệp Thành nhíu mày. 

 “Thời gian đáp xuống muộn hơn người áo bào đen kia một chút”, Hồng Trần Tuyết lại nói: “Sau khi ra khỏi quả trứng liền biến mất, không ai biết tung tích của hắn”. 

 “Rốt cuộc có lai lịch gì chứ?”, Diệp Thành cau mày, sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, đủ để thấy độ đáng sợ của người đó thế nào, sức chiến đấu của người ở Bắc Sở chắc chắn cũng không yếu hơn.