Tiên Võ Đế Vương

Chương 1336: v



Dưới sự chú ý của mọi người, những đệ tử tham gia thi đấu đều bước lên chiến đài, có tới gần ba nghìn người. 

 Đây là thời đại của những vì sao sáng chói, mỗi người đều là đệ tử thiên kiêu của các gia tộc lớn, tám mốt môn, chín điện, ba tông, bây giờ tất cả đều tập trung ở đây cho thấy thời đại mới đã bắt đầu. 

 “Hơn ba nghìn đệ tử, phải đấu tới khi nào cơ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân ho khan. 

 “Yên tâm, nhanh lắm”, Cổ Tam Thông ôm bầu rượu cười khoan khoái. 

 “Xem ra cuộc thi tam tông lần này hơi khác với trước đây!”, Diệp Thành cũng cười. 

 “Đúng như ngươi nói”. 

 “Mở thiên lộ”, Đạo Huyền Chân Nhân trên võ đài lên tiếng, ông vung tay áo, một đạo trường hồng bay đi. 

 Ù! 

 Đột nhiên hư thiên rung lên, từng khối ngọc thạch xuất hiện, xếp thành bậc thang đá dẫn thẳng tới hư thiên, nhìn kỹ lại thì thấy có chín trăm chín mươi chín bậc thang, ở phía bậc thang cuối cùng có một tấm bia đá không chữ rất lớn. 

 Cầu thang đá này thực sự giống như đường lên trời, mỗi bậc thang đều được khắc vân lộ, mỗi bậc thang đều toả sáng rực rỡ khiến cho chín trăm chín mươi chín bậc thang trông như mộng ảo, tựa như đi đến bậc cuối sẽ là vùng tiên cảnh thật sự. 

 Lúc này người xem tứ phương, đặc biệt là các lão bối tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm sâu, thầm nói cuộc thi tam tông hiện nay quả thực có phần khác năm xưa. 

 Bậc thang đá là một con đường thông lên trời, là cuộc khảo nghiệm dành cho các đệ tử thế hệ Huyền Tự, chỉ những người đi đến bậc cuối cùng mới thực sự đủ tư cách đứng vào hàng ngũ chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình Nam Sở. 

 “Tiền bối, thế này là thế nào ạ?”, Cung Tiểu Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn Đạo Huyền Chân Nhân hỏi. 

 “Đây chính là khảo nghiệm”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu: “Vượt qua thì mới có tư cách”. 

 “Vậy tiền bối bảo chúng con rút thăm làm gì?” 

 “Tấm bảng gỗ nhỏ trên tay các con đã lạc ấn linh hồn của các con”, Đạo Huyền Chân Nhân giải thích: “Đi đến bậc thang đá cuối cùng rồi đặt nó lên tấm bia không có chữ kia. Các bạn nhỏ à, không dễ đâu”. 

 “Khó nhường nào chứ!”, Vương Bưu hùng hổ bước lên bậc thang, hai ba bước đã đi được mấy chục bậc. 

 Nhưng khi tới bậc thứ chín mươi mấy, áp lực đột nhiên tăng lên, thậm chí bước chân cậu nhóc cũng nặng nề hơn rất nhiều, giẫm lên bậc thang phát ra tiếng uỳnh uỳnh, khuôn mặt cậu đỏ bừng, lúc này cậu mới thực sự hiểu được sự kỳ lạ của cầu thang đá. 

 “Như các con thấy đấy, trên bậc thang có cấm chế”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Vương Bưu rồi lại nhìn về phía Tịch Nhan, Hổ Oa: “Mỗi khi bước lên một bậc, áp lực sẽ tăng thêm một phần”. 

 “Ra là vậy!” 

 “Bây giờ thử thách chính thức bắt đầu”, Đạo Huyền Chân Nhân vẫy tay: “Các con đi đi”. 

 Ông vừa dứt lời, hơn ba nghìn đệ tử thế hệ Huyền Tự đều hít sâu một hơi, bước lên bậc đá. 

 Giống như Vương Bưu, mới bước lên họ vẫn chưa cảm nhận được áp lực gì, nhưng như Đạo Huyền Chân Nhân nói, mỗi khi bước thêm một bậc, áp lực lại tăng thêm một phần, bước chân họ cũng dần trở nên nặng nề hơn. 

 Oa! 

 Đi được hơn chín mươi bậc, Vương Bưu đã mệt thở không ra hơi, cậu dứt khoát ngồi luôn xuống, mồ hôi đầy đầu, cầu thang đá áp chế mọi thứ, dù là linh lực hay chân nguyên đều như bị áp chế hết. 

 Phía sau đã có rất nhiều đệ tử đi lên, thấy Vương Bưu thở hổn hển thì đi tới vỗ vai cậu. 

 Xuỳ! 

 Vương Bưu khinh thường, hít mạnh một hơi rồi lại đứng lên. 

 Bậc thứ một trăm của thang đá có một chướng ngại, ba nghìn năm trăm đệ tử thì có hơn một trăm đệ tử bị đẩy xuống. 

 Bậc thứ hai trăm lại có một chướng ngại, hai trăm đệ tử đã dừng bước. 

 Bậc thứ ba trăm vẫn có một chướng ngại, hơn ba trăm đệ tử bất lực rút lui. 

 Bậc thứ bốn trăm vẫn có chướng ngại, hơn năm trăm đệ tử buồn bã bỏ cuộc. 

 Bậc thứ năm trăm của thang đá, tám trăm đệ tử gian nan tiến thêm một bước. 

 Bậc thứ sáu trăm có gần một nghìn đệ tử nhìn trời than thở, quay lưng rời đi. 

 Bậc thứ bảy trăm có hơn ba trăm đệ tử bị loại. 

 Đó là Hổ Oa và Tịch Nhan, hai cô cậu sánh vai đi cùng nhau, mỗi bước một bậc thang, vượt qua bậc thứ chín trăm, đi thẳng đến cuối cùng. 

 “Mẹ kiếp, hai người này lợi hại thế!”, Vương Bưu ngoác miệng. 

 “Chúng ta đứng còn không vững mà hai người họ vẫn đi như không có chuyện gì vậy”, Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ cũng tặc lưỡi. 

 “Vậy mới nói đây chính là khoảng cách”, Đạo Chích thở dài: “Cũng không thử nghĩ xem sư phụ của họ là ai”.