Tiên Võ Đế Vương

Chương 1337:  Ngu ngốc! 



“Ta ăn no đã rồi lát nữa đuổi theo họ”, Tiểu Linh Oa chẳng để bụng gì, cứ thế ôm một đống linh thạch, nhai rộp rộp rất có tiết tấu, cái bụng cũng dần căng lên. 

 “Tên này cũng ghê gớm thật”, mọi người nhìn hắn ta từ đầu đến chân, vẻ mặt kỳ quặc khác thường. 

 “Nhưng so với hai người họ thì vẫn còn kém một chút”, Ngưu Bôn và Triệu Tử Vân đồng thanh nói, hướng sự chú ý của mọi người vào Hổ Oa và Tịch Nhan một lần nữa. 

 Bóng dáng hai người cao thẳng, cả hai đang chuyện trò vui vẻ không có một chút áp lực. Bóng lưng họ rất chói mắt, một người màu vàng kim lấp lánh, một người tản ra ánh sáng tím, một người như hoàng đế, một người như nữ vương. 

 Cảnh tượng này khiến người xem bên dưới đều cảm thán! 

 Hai người đó sẽ là người dẫn dắt cả một thời đại, họ quá xuất sắc, như hai ngôi sao sáng nhất trong thế hệ trẻ, không ai có thể làm lu mờ ánh sáng của họ. 

 “Hổ Oa ca ca, Tịch Nhan vẫn luôn muốn được đường đường chính chính đánh với huynh một trận”, trên bậc đá, Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn Hổ Oa, nở nụ cười rạng rỡ. 

 “Huynh cũng vậy”, Hổ Oa cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, bây giờ cậu vẫn là Hổ Oa của ngày xưa, trước mặt Tịch Nhan cậu vẫn thật thà chất phác, chỉ là sự thăng trầm của năm tháng đã khiến cậu lột xác trưởng thành hơn. 

 Hai người bật cười, cùng nhau bước lên bậc thang, suốt đoạn đường cả hai đều trò chuyện vui vẻ, để lại hai bóng lưng thẳng tắp và xinh đẹp cho mọi người phía sau. 

 “Ngươi có niềm tin vào đồ nhi của mình không?”, bên dưới, Hồng Trần Tuyết quay sang mỉm cười nhìn Diệp Thành. 

 “Ta có tự tin với tất cả”, Diệp Thành cười đáp lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng yên tâm. 

 “Tên nhóc Vu Phong kia thật nghị lực!”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh tặc lưỡi cảm thán. 

 “Chậm thì chậm nhưng niềm tin vẫn rất lớn”, Cổ Tam Thông vuốt râu cười. 

 “Chưa già đã lão hoá, người này có bí mật”, Diệp Thành khẽ nói, lặng lẽ quan sát Vu Phong vẫn đang dừng chân ở bậc thứ ba trăm, lưng hắn ta hơi khom xuống thật sự giống ông già. 

 Nhưng niềm tin của hắn ta rất kiên định, hắn ta là người chậm nhất trong số các đệ tử, đi rồi lại dừng, khi mọi người đều cho rằng hắn ta không kiên trì nổi nữa thì hắn ta sẽ run rẩy đứng dậy, tiếp tục đi lên. 

 “Làm cái gì vậy hả?”, một tiếng mắng to như tiếng sói tru vang lên, Hùng Nhị bật dậy hét về phía bậc thang, vì lúc này đám Cung Tiểu Thiên Nhi đã ngồi trên bậc thang tán gẫu. 

 “Leo lên, mau leo lên cho lão tử. Còn ngồi đó mà tán phét à, có biết xấu hổ không hả?”, Tạ Vân cũng gào lên như nữ nhân đanh đá. 

 “Không leo được tới cùng, khi về lão tử đá chết ngươi”, cổ họng Hoắc Đằng cũng rất lớn, quát mắng nước bọt văng khắp trời. 

 Được rồi! Thế giới không gian vốn đã náo nhiệt, ba tên này mắng như thế, nơi đây lại càng náo nhiệt hơn. 

 Điều đáng nói là dù chưởng giáo Hằng Nhạc Liễu Dật hay phía Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, hay nhóm đệ tử chân truyền cũ Tư Đồ Nam đều rất ăn ý đưa mắt nhìn về hướng khác, tỏ ra không quen ba tên này. 

 Nhưng cũng hay, bị ba tên này mắng xong, đám Vương Bưu, Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ đều đứng bật dậy. 

 Xuất phát! 

 Ba cậu nhóc bá đạo hét lên, đồng loạt bước đi, ba tiếng uỳnh, uỳnh, uỳnh vang lên không theo thứ tự cụ thể. 

 Ngu ngốc! 

 Tiểu Linh Oa đã ăn no liếc nhìn ba người rồi nhảy lên bậc thang, bay chắc chắn không được, hắn ta rất khôi hài, tiếp tục leo lên, mọi người ở dưới đều nhìn với vẻ mặt kỳ quặc. 

 Ngưu Bôn, Triệu Tử Vân, Đạo Chích và Lý Tiêu cũng đứng lên, gian nan sải bước, một lúc leo luôn hơn mười bậc. 

 Mà lúc này, Tịch Nhan và Hổ Oa đã bước tới bậc thang đá cuối cùng. 

 Hai người lấy tấm bảng gỗ nhỏ ra, đặt lên bia đá không có chữ, điều này cũng đồng nghĩa với việc hai người đã vượt qua khảo nghiệm trước tiên. 

 “Cuối cùng cũng được nghỉ rồi”, Tịch Nhan cười tươi tắn bước đến bên mép bậc thang, giống như tiểu cô nương chưa trải sự đời, vẫy tay với phía dưới: “Sư phụ, Sở Huyên sư nương, Sở Linh sư nương, Tuyết Băng sư nương, Hàn Nguyệt sư nương, Ngọc Nhi sư nương, Huyền Nữ sư nương, Lạc Hi sư nương, Bích Du sư nương, Tịch Nhan làm được rồi!” 

 Lời cô bé vừa dứt, giây trước Diệp Thành còn đang ngẩng đầu, giây sau đã lập tức cúi xuống, vô thức day đầu mày. 

 Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh, vệt ửng đỏ thoáng qua trên gò má cô. 

 Không chỉ cô mà Sở Huyên và Sở Linh của Hằng Nhạc Tông, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi của nhà Thượng Quan, Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Bích Du của Vạn Hoa Cốc cũng đỏ mặt, bị tiếng gọi sư nương bất chợt của cô nhóc Tịch Nhan làm cho lúng túng! 

 Woa! 

 Lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hô lên, tặc lưỡi nhìn Diệp Thành. 

 Không chỉ lão ta mà ánh mắt của mọi người đang có mặt đều đồng loạt từ bậc thang đá thông thiên đổ dồn vào Diệp Thành. Tịch Nhan gọi một mạch bao nhiêu sư nương như thế khiến hắn nổi tiếng ngay trong tức khắc. 

 Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn cúi gằm mặt, khoé miệng co giật không dưới mười lần. 

 Vẫn là câu nói đó, có một đồ đệ bảo bối đúng là vui lắm! 

 “Nào nào nào, tiền mừng chúng ta đều chuẩn bị sẵn rồi”, Cổ Tam Thông hô lên khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt. 

 “Chúng ta nói trước luôn nhé, muốn cưới thì cưới một lượt luôn, đừng cưới từng người một”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chúng ta đều nghèo, nếu vài ba hôm ngươi lại cưới thì chúng ta không có đủ tiền mừng đâu”. 

chapter content