Vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vu Phong, hắn ta đang nghỉ ngơi ở bậc thứ bảy trăm, vừa đấm chân vừa đấm lưng, hắn ta là người duy nhất còn trên thang đá nhưng lại khiến mọi người phải thán phục trước sự nghị lực của mình.
“Sau cuộc thi, tiền bối hãy đưa hắn tới gặp ta”, trên ghế ngồi, Diệp Thành truyền âm cho Hồng Trần Tuyết.
“Được Thánh chủ Thiên Đình coi trọng, có lẽ hắn sẽ thấy vinh dự lắm đấy”, Hồng Trần Tuyết cười nhẹ.
“Hắn không thiếu nghị lực, chỉ thiếu cơ hội”, Diệp Thành nở nụ cười.
“E hèm…”, Diệp Thành vừa dứt lời thì có tiếng hắng giọng vang lên trên bệ đá ở bậc thang cuối, người lên tiếng chính là cậu nhóc Vương Bưu.
“Nhân sự kiện trọng đại này, cho con được nói vài lời”, Vương Bưu đứng bên mép bệ đá, hắng giọng, chỉnh lại quần áo rồi nghiêm nghị nói: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, điều đầu tiên con muốn nói là cảm ơn sư phụ của con, sư phụ đã không quản ngày đêm, miệt mài dạy con tu luyện nên con mới có được ngày hôm nay…”
Giọng cậu nhóc vang dội, nước mắt lưng tròng, những người quan sát lặng đi, vẻ mặt mọi người lập tức như hóa đá.
Cậu… Cậu nhóc này điên rồi à?!
Đến một lúc nào đó mới có người lên tiếng, sư phụ nào mới có thể dạy được đồ đệ kỳ quặc thế này, cậu nhóc đang phát biểu cảm nghĩ nhận giải đấy à?
Nói đến sư phụ, không ít người còn nhìn Hoắc Đằng, tên cao lớn thô kệch này nghe xong hai mắt rưng rưng: “Sư phụ tự hào về con”.
Mẹ nó chứ!
Nhìn cảnh này, với định lực của phía Cổ Tam Thông mà cũng không khỏi nhíu mày.
“Cút cút cút, đến ta!”
Trên bậc đá, Thiếu Vũ đá Vương Bưu còn đang nói xuống.
“E hèm!”
Cậu nhóc cũng hắng giọng trước tiên, sau đó dựng thẳng cổ áo, dưới sự chú ý của mọi người, cậu cũng rơm rớm nước mắt: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, hôm nay con có thể có được thành tựu như này, lời đầu tiên con cũng muốn cảm ơn sư phụ không biết xấu hổ của con. Tuy mỗi lần sư phụ nhìn trộm nữ đệ tử tắm đều lôi con ra chịu tội thay, tuy sư phụ có một khuôn mặt rất đáng đánh nhưng con vẫn rất biết ơn sư phụ. Sư phụ đã cho con biết thế nào là không biết xấu hổ, cũng cho con biết tinh thần không biết xấu hổ đáng quý nhường nào, sư phụ còn cho con biết giữ vững tinh thần này cần bao nhiêu dũng khí…”
Cậu chàng càng nói càng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, còn người xem thì như bị sét đánh.
Mọi người lại vô thức nhìn về phía Hoắc Đằng, nói chính xác hơn là nhìn Tạ Vân.
Giống như Hoắc Đằng, tên này cũng đang lau nước mắt.
Mọi người thấy vậy thì nhốn nháo, ngươi đưa đồ đệ tới để chọc cười đấy à!
“Các ngươi đã nói hết rồi thì ta cũng phải nói vài lời”, Thiếu Vũ còn chưa nói xong đã bị Cung Tiểu Thiên Nhi ở phía sau kéo sang một bên.
Cũng giống như Vương Bưu và Thiếu Vũ, cậu nhóc này cũng vuốt tóc, chỉnh lại cổ áo rồi hắng giọng, khoé mắt cũng bị cậu cố nặn ra vài giọt nước mắt: “Đầu tiên con xin cảm ơn sư phụ của con, cảm ơn ông nội, bà nội, ba, cậu, bác cả, bác hai, bác ba, cô bảy, cô tám của sư phụ…”
Mọi người nghe những lời kích động này mà sững sờ, cậu ta định hỏi thăm tám đời tổ tông nhà người ta luôn đấy à?
Đã thấy người kỳ cục, nhưng chưa thấy người nào kỳ cục đến mức này.
Lại nhìn tới Hùng Nhị, hắn ta cảm động rớt nước mắt rồi!
Nhìn tới người nhà họ Hùng, vẻ mặt ai cũng rất đặc sắc, cả nhà họ Hùng đã bị nhóc mập này hỏi thăm một lượt.
Đến Liễu Dật trước nay luôn bình tĩnh ung dung lúc này cũng mấp máy miệng, vẻ mặt còn thú vị hơn cả người nhà họ Hùng.
Lại nhìn tiếp đến người của Hằng Nhạc Tông, hầu hết mọi người đều đỡ trán, đời trước họ đã tạo nghiệp gì mà “chuyện lạ” trăm năm hiếm gặp lại rơi trúng họ cơ chứ?
“Là sư phụ đã nuôi con mập thế này, là sư phụ đã cho con ăn hổ tiên mỗi ngày…”, Cung Tiểu Thiên Nhi không để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người, cậu nhóc càng nói càng nhập tâm, khóc lóc kể lể.
“Ai vác giúp ta cây đại đao ba mươi trượng lại đây cái”, lão già Gia Cát Vũ hô lên.
“Ta nói chứ, Hằng Nhạc Tông đúng là nhân tài lớp lớp xuất hiện nhỉ!”, Hồng Trần Tuyết hứng thú nhìn Diệp Thành bên cạnh.
“Đó… Đó là do sư phụ chúng dạy tốt”, Diệp Thành đỡ trán nói.
“Hậu sinh khả uý là thế nào? Là thế này chứ thế nào nữa”, Cổ Tam Thông vuốt râu tâm đắc: “Ta rất coi trọng ba nhóc này, chúng sẽ ngày càng tiến xa hơn trên con đường không biết xấu hổ”.
Thế giới lập tức yên lặng, mọi người đều câm nín.
Ồ ha ha…
Không biết đến lúc nào mới có người cười khan, lúc này bầu không khí tĩnh lặng quái dị mới được phá vỡ.
Nhưng hôm nay họ đã được mở mang tầm mắt, Hằng Nhạc Tông đúng là nhân tài lớp lớp, thế hệ của Diệp Thành đã khiến mọi người nhốn nháo rồi, không ngờ thế hệ của Vương Bưu còn làm mới tam quan của tất cả mọi người luôn.