Vu Phong đứng dậy, hắn giơ bàn tay lên, giọng nói khản đặc nhưng nụ cười lại tươi rói.
Ở Thiên Đình này làm gì có ai không biết sự tồn tại của Tiểu Linh Oa là thế nào. Mặc dù khả năng chiến đấu của hắn chẳng ra sao nhưng tốc độ thì đến cả nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phải ngưỡng mộ, với thực lực đó của hắn thì có kém hắn mười vạn hay tám nghìn dặm cũng là đương nhiên. Về điểm này thì Vu Phong rõ hơn ai hết.
Thế rồi Vu Phong trở thành đệ tử đầu tiên không chiến mà đã đầu hàng.
Thấy vậy những người quan sát trận chiến không hề cảm thấy tiếc nuối, thực lực chênh lệch quá xa không phải có nghị lực là có thể bù đắp.
Ha ha!
Tiếng cười của Tiểu Linh Oa vang vọng khắp nơi, hắn giống như một đứa trẻ không màng thế sự, sau đó lại như một đạo lưu quang len lỏi xuống khỏi chiến đài, hắn bay một vòng hội trường rồi mới đứng trên vai của Tô Tâm Nhi.
“Cô nương này trông cũng xinh đấy”, Tiểu Linh Oa cười khúc khích, nói rồi hắn không quên giơ bàn tay múp míp xoa xoa bên má của Tô Tâm Nhi.
Nhìn tên nhóc trắng trẻo mũm mĩm này, Tô Tâm Nhi đột nhiên trỗi dậy tình cảm như người mẹ có con, cô vô thức giơ tay ra vuốt ve phần da bụng tròn ung ủng của Tiểu Linh Oa, điều đáng nói đó là cảm giác đó thật sự rất tuyệt.
Khi cả hai người đang đùa giỡn thì lại có hai người khác lên chiến đài.
Bọn họ một người là Triệu Tử Vân con trai Triệu Hùng của nhà họ Triệu, một người là thánh nữ Nam Cung Tử Nguyệt của Nam Cung Thế Gia.
Triệu Tử Vân giống như một thư sinh nho nhã, Nam Cung Tử Nguyệt trông có phần tinh nghịch khiến những người quan sát trận chiến chợt có cảm giác cả hai người rất xứng đôi.
Khai chiến!
Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng rồi lùi ra khỏi chiến đài.
Thế nhưng cảnh tượng giao chiến lại không hề diễn ra. Nam Cung Tử Nguyệt chớp mắt nhìn Triệu Tử Vân từ đầu tới chân, càng nhìn càng ưng mắt, cô nhìn chăm chú đến mức khiến Triệu Tử Vân cảm thấy không được tự nhiên.
“Huynh có thê tử chưa?”, Nam Cung Tử Nguyệt sáng mắt nhìn Triệu Tử Vân.
“Cái này…”, Triệu Tử Vân há hốc miệng, vẻ mặt bất ngờ.
“Đây…”, không chỉ Triệu Tử Vân mà vẻ mặt của những người xem trận chiến cũng hết sức kì lạ.
“Rốt cục là có chưa?”, không nghe được đáp án chính xác từ Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt vẫn chớp mắt nhìn cậu nhóc.
“Chưa…chưa”
“Vậy thì lấy ta nhé?”
Ôi trời!
Khụ, khụ…!
Một câu nói của Nam Cung Tử Nguyệt khiến cho người của nhà họ Nam Cung thốt lên kinh ngạc, những người quan sát xung quanh cũng bất giác phun ra ngụm nước trà.
Làm gì thế chứ? Làm quen sao? Đây là trận so tài tam tông đấy, có thể tập trung một chút không?
Phía này, Nam Cung Chính nghiêng đầu nhìn sang Triệu Hùng ở phía này, khuôn mặt ông ta thực sự tối sầm cả lại.
Bị Nam Cung Chính nhìn như vậy, Triệu Hùng tỏ vẻ khó chịu, ông thái độ gì đây? Liên quan gì đến ta? Liên quan gì đến Vân Nhi nhà ta? Vả lại là do chính miệng con gái ông nói ra chứ có phải do con ta nói ra trước đâu.
Đến bên nhau!
Khi cả hai đang nhìn nhau cháy mặt thì mot giọng nói sang sảng vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng.
Có lẽ giọng nói này vang lên quá đột ngột nên khiến rất nhiều người run rẩy.
Lại nhìn sang phía đang hô hào thì chính là đồ đệ bảo bối của Hùng Nhị - Cung Tiểu Thiên Nhi.
Đến bên nhau! Đến bên nhau!
Vương Bưu và Thiếu Vũ cũng hô hào, tiếng hô kinh thiên động địa, đến cả Đạo Chích và Tịch Nhan chỉ sợ trời này chưa đủ loạn cũng tham gia vào.
Được rồi! Cả nhóm đệ tử ưu tú lớp Huyền Tự, kẻ nào kẻ nấy hô hào khiến cho lớp thanh niên đang xem trận chiến cũng chạy ra bao vây ba vòng trong ngoài chiến đài, tiếng hô hào tạo thành làn sóng.
Cảnh tượng này khiến Đạo Huyền Chân Nhân chợt mất kiểm soát, vẻ mặt của những người xung quanh cũng vô cùng đặc sắc.
“Hai người này cũng xứng đôi lắm”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.
“Đây chính là tiếng sét ái tình sao?”
“Trận so tài tam tông lại có thể tác hợp một mói nhân duyên, vậy cũng không tồi”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.
“Được không vậy?”, trên chiến đài, Nam Cung Tử Nguyệt đã chạy tới bên Triệu Tử Vân kéo lấy cánh tay hắn mà không ngừng đung đưa qua lại giống như tiểu muội đang cầu xin ca ca, trông thật ngây thơ mà lãng mạn.
“Triệu Tử Vân, tới rước muội”, mặc dù bị kéo đi nhưng Nam Cung Tử Nguyệt vẫn không quên quay đầu lại tươi cười với Triệu Tử Vân.
“Được…được”, Triệu Tử Vân há hốc miệng và vẫn đứng đó thẫn thờ.
“Vân Nhi, làm được lắm”, Triệu Hùng bước đến vỗ vai Triệu Tử Vân, cười sảng khoái.
“Được rồi, lại phải chuẩn bị thêm một khoản tiền nữa”, phía Cổ Tam Thông lại vuốt râu lên tiếng.