Khi mọi người đang bất lực thì tiếng hét trên chiến đài vang lên, hai nhóc đã bắt đầu khai chiến.
Sự thật chứng minh hai tên này rất ăn ý, biết hết những mánh khoé của nhau, hơn nữa còn là cùng một bài: rắc bột vôi, đá vào tiểu đệ, đánh bằng gậy, dùng mê hương…
“Ta rất thích hai tiểu tử này”, lão già Gia Cát Vũ theo dõi trận chiến, vuốt râu đầy thâm ý.
“Có phong thái của ta năm xưa”.
“Lão phu nhẩm tính rồi, bọn chúng…”
Phụt!
Vô Nhai Đạo Nhân còn chưa nói xong đã bị tiếng nôn ra máu ở bên cạnh cắt ngang.
Mọi người sửng sốt, quay đầu sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ai cũng kỳ quặc.
Sao thế!
Xem thi đấu mà cũng có thể khiến ngươi hộc máu hả?
“Không thể phủ nhận ta thực sự bị tức đến ói máu”, Diệp Thành làm như không có chuyện gì, bình thản lau vết máu bên khoé miệng.
“Mọi người tiếp tục đi, ta đi vệ sinh”, nói xong Diệp Thành ho khan, đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao thế nhỉ?”, các ông lão nhìn nhau khó hiểu.
“Ấy ấy ấy, sao còn cởi quần áo thế?”, bên dưới vang lên tiếng hô to, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, vừa nhìn, các ông lão đều co giật khoé miệng.
Nhìn lên sân khấu thì thấy Cung Tiểu Thiên Nhi đã bị đánh bầm dập, cậu nhóc xé áo để lộ thân trên toàn mỡ, điều buồn cười là trên lưng cậu còn khắc ba chữ xiêu vẹo: một con rồng.
Ya ya ya…!
Cậu hét to, giơ gậy lang nha lên, loáng thoáng có thể thấy mỡ trên người đều đang rung lắc nhịp nhàng.
Ở phía đối diện, Thiếu Vũ cũng dứt khoát xé áo ngoài, trên lưng cũng khắc chữ ‘một con rồng’.
Nhìn thấy cảnh này, các nam đệ tử đều há hốc miệng, các nữ đệ tử thì che mắt, các nam trưởng lão giật giật khoé miệng, các nữ trưởng lão thì sững sờ.
Bùm! Rầm! Uỳnh!
Trên chiến đài, những âm thanh thế này nối tiếp nhau vang lên.
Phải nói rằng hai cậu đánh hết mình gây ra động tĩnh không nhỏ, cả chiến đài đều được bao phủ trong thần hoa lộng lẫy.
Bên này, Diệp Thành đã một mình đi vào đại điện Thiên Đình.
Phụt!
Vừa vào đại điện, hắn lại phun ra một ngụm máu nữa, cả người nửa quỳ trên mặt đất.
Hự…
Hắn ôm đầu như muốn nổ tung, đau đớn rên lên, khuôn mặt nhăn nhó, toàn thân bị sấm sét màu đen đáng sợ bao quanh, từng tia sấm sét đều đang đánh vào Thánh thể của hắn.
Lại là thiên khiển!
Mặc dù thần trí của Diệp Thành đã trở nên không rõ ràng nhưng hắn vẫn biết rất rõ là sức mạnh nào đang tấn công mình.
Lần này thiên khiển ập xuống quá bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp, may mà hắn tìm được một lý do vớ vẩn nên mới không khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người.
Không biết đến lúc nào tiếng gào thét trầm thấp của hắn mới dừng lại.
Hắn lại một lần nữa phải chịu thiên khiển, sắc mặt tái nhợt đã hồng hào trở lại, thần quang mờ mịt cũng trở nên rực rỡ chói mắt, quanh thân có ánh sáng kỳ lạ bao quanh, khí huyết dồi dào của Thánh thể lại cuộn trào mãnh liệt.
Một người đi vào từ ngoài đại điện, chính là Thái Hư Cổ Long.
Phía Cổ Tam Thông không biết chứ sao hắn ta lại không biết Diệp Thành đang gặp thiên khiển!
Haiz!
“Lần này hơi ác liệt”, Diệp Thành day trán: “Đã bao lâu rồi?”
“Không lâu, hai ngày thôi”.
“Hai ngày”, Diệp Thành sửng sốt: “Chắc cuộc thi cũng kết thúc rồi”.
“Chỉ chờ ngươi thôi”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói rồi quay người bước ra khỏi đại điện: “Trận chiến cuối cùng của đồ nhi nhà ngươi, ngươi nên có mặt”.