Tiên Võ Đế Vương

Chương 1347:  Lại là tình thầy trò? 



Nơi diễn ra đại chiến rất im lặng. 

 Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên chiến đài. 

 Trên chiến đài, Tịch Nhan và Hổ Oa đứng hai bên trái phải, trận chiến cuối cùng của cuộc thi tam tông chính là trận chiến của hai cô cậu. 

 “Nhìn hai đứa nó ta lại nhớ đến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa”, các lão bối lại thở dài cảm thán. 

 “Đồ nhi của họ còn lợi hại hơn họ năm đó nữa”. 

 “Hai người họ áp đảo thế hệ Thanh Tự, đồ nhi của họ chắc chắn cũng sẽ dẫn đầu thời đại mới”. 

 “Xem ra ta tới chưa muộn”, Diệp Thành vội vàng quay về. 

 “Sư phụ, nếu con thắng thì người lấy con nhé!”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng của Tịch Nhan, hắn ngạc nhiên đến mức suýt thì trượt khỏi chỗ ngồi. 

 Lời này vang lên, Diệp Thành vừa ngồi vào chỗ đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, vẻ mặt ai cũng kỳ quặc. 

 Lại là tình thầy trò? 

 Mọi người nhìn một lúc bất giác nhớ đến Sở Huyên và Sở Linh, cả Thiên Đình ai cũng biết quan hệ giữa Diệp Thành và hai người! Không ngờ bây giờ đồ nhi Tịch Nhan của Diệp Thành cũng yêu sư phụ. 

 Rất nhiều người đều xoa cằm trầm tư, môn quy của Ngọc Nữ Phong đều kỳ quái vậy sao? Nữ sư phụ nhận nam đồ đệ, nam đồ đệ yêu nữ sư phụ, nam sư phụ nhận nữ đồ đệ, nữ đồ đệ yêu nam sư phụ, vòng tuần hoàn này hay lắm. 

 Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn là người có vẻ mặt đặc sắc nhất, đồ nhi của hắn đúng là càng ngày càng lớn mật, hắn là sư phụ mà cũng phải giật mình. 

 “Sư phụ không nói gì, Tịch Nhan coi như người ngầm đồng ý nhé”, Tịch Nhan trên chiến đài chớp chớp đôi mắt to trong veo nhìn Diệp Thành, giống như một tiểu tinh linh ngây thơ. 

 “Thắng… Thắng đã rồi nói”, Diệp Thành cúi đầu day chân mày: “Lỡ thua thì sao?” 

 “Thua thì con lấy sư phụ!” 

 “Con…” 

 “Ta đồng ý thay hắn”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên cắt lời. 

 “Cảm ơn sư nương”, Tịch Nhan cười vui vẻ. 

 “Vai vế trong nhà ngươi hơi loạn đấy nhé!”, nghe tiếng gọi sư nương của Tịch Nhan, Cổ Tam Thông vuốt râu suy tư, không chỉ ông ta mà toàn bộ khán giả đều có cảm giác này. 

 Ta muốn đi vệ sinh lần nữa! 

 Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người quan sát trận chiến, Diệp Thành vô thức cúi gằm mặt. 

 Bùm! Bùm! 

 Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Tịch Nhan và Hổ Oa trên chiến đài lần lượt thể hiện sức chiến đấu đỉnh phong của mình. 

 Bên trái, đầu mày của Tịch Nhan có khắc vân lộ cổ, sức mạnh huyết mạch thể hiện rõ, toàn thân được bao phủ bởi thần hà rực rỡ, tản ra sắc màu lộng lẫy, ngay cả mái tóc dài như thác nước cũng được nhuốm thần hoa, trông cô bé giống như Cửu Thiên huyền nữ, thánh khiết, hoàn mỹ, không nhiễm bụi trần. 

 Bên phải, chính giữa đầu mày của Hổ Oa hiện lên minh văn cổ, sức chiến đấu bá đạo của huyết mạch Thánh Viên dâng trào, Hoả nhãn kim tinh toả ra ánh sáng chói lọi, toàn thân có màu vàng kim lấp lánh như một bậc chiến thần. 

 “Hổ Oa ca ca đừng nương tay nhé!”, Tịch Nhan cười ngọt ngào, trong nháy mắt biến mất như một đạo thần quang. 

 “Muội cũng vậy”, Hổ Oa cười hiền lành, ý chí chiến đấu dâng cao, thân hình như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng dáng. 

 Bùm! Ầm! 

 Ngay lập tức, trên chiến đài vang lên tiếng nổ rền vang, động tĩnh quá lớn khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải lập ra kết giới để bảo vệ khán giả xem trận chiến. 

 Đây chính là sức chiến đấu đỉnh phong của hai người họ sao? 

 Nhìn chiến đài được thần quang kiếm mang kim ấn bao phủ, các lão bối không khỏi cảm thán, Tịch Nhan và Hổ Oa cách họ ít nhất hai thế hệ nhưng sức chiến đấu còn mạnh hơn cả họ, họ đã bị thế hệ Thanh Tự áp đảo rồi, không ngờ lại bị thế hệ Huyền Tự vượt qua lần nữa. 

 Ầm! 

 Giữa những tiếng cảm thán, trên chiến đài lại có một cú va chạm mạnh, hào quang khuếch tán, va vào khiến kết giới rung lên bần bật. 

 Tịch Nhan không tạo ấn quyết, cô vung tay đẩy ra một đại dương màu tím. 

 Hổ Oa ra tay mạnh mẽ bá đạo, không lùi bước mà tiến lên, xoay Ô Thiết Côn trong tay dường như có thể đập tan trăm ngàn núi sông, đại dương màu tím bị một gậy hất văng. 

 Tịch Nhan mỉm cười, bước lên trời, xoè bàn tay ra, một chưởng giáng xuống hư thiên, bí thuật kết hợp nhiều thần thông mang theo mấy chục loại biến hoá huyền diệu, không gian hư vô sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. 

 Mở! 

 Hổ Oa bay ngược lên trời, vẫn là một gậy, phá tan chưởng ẩn che phủ bầu trời ấy. 

 Lăng tiêu phiêu vũ, vạn hoa thiên linh! 

 Tịch Nhan một tay tạo quyết ấn, hư thiên hư ảo lập tức rung lên, lông vũ và cánh hoa đan xen với nhau nhìn có vẻ lộng lẫy nhưng lại vô cùng thần bí, không phải thần thông quần công mà là một loại trận pháp thần kỳ. 

 Côn tảo bát hoang! 

 Hổ Oa giơ Ô Thiết Côn lên trời, một gậy này dung hợp cả đạo tắc và thần thông, khuấy động mây gió, lông vũ và cánh hoa đan xen không ngừng tan vỡ, trận pháp ngưng tụ cũng lập tức bị tiêu diệt. 

 Keng! 

 Tịch Nhan trở tay lấy kiếm Lăng Sương ra, Phong Thần Quyết lăng thiên giáng xuống mang theo uy lực huỷ diệt kinh người. 

 Côn sắt đang giơ lên của Hổ Oa chặn được một kiếm đó. 

 Bùm! 

 “So ra thì chúng ta còn kém xa lắm!”, Ngưu Bôn luôn hung hãn cũng phải bất lực. 

 “Nghe sư phụ ta nói, sáu năm trước Hổ Oa chỉ là một người phàm”, Thiếu Vũ tặc lưỡi. 

 “Ta nghĩ họ có thể chấp hết cả đám chúng ta đấy”, Vương Bưu cảm thán. 

 “Thiên Đình có người kế tục rồi!”, các lão bối tu sĩ vuốt râu, cảm thấy mình đã già đi rất nhiều.