Tiên Võ Đế Vương

Chương 1348: Ai nấy đều sững sờ. 



“Đều là đồ nhi do sư phụ dạy mà sao khoảng cách lại xa thế chứ!”, phía Trần Vinh Vân quan sát Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng từ đầu đến chân: “Đồ nhi nhà các ngươi thật buồn cười”. 

 “Có tìm được cảm giác khi xưa không?”, Diệp Thành cũng ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ vui mừng thanh thản. 

 “Còn xuất sắc hơn chúng ta nữa”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ: “Một ngày nào đó, chúng sẽ vượt qua chúng ta”. 

 Cuộc trò chuyện giữa hai người đều đều nhưng lại mang rất nhiều cảm khái. 

 Năm xưa, cũng dưới sự theo dõi của mọi người, trận chiến của hai người cũng được coi là có một không hai, đánh dấu sự khởi đầu của một thời đại mới. 

 Ngày nay, đồ nhi của họ cũng thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí còn khiến mọi người kinh ngạc hơn trận chiến của họ năm xưa, nhân vật chính của thời đại liên tục thay đổi, họ của khi xưa đã là khán giả của lúc này. 

 Không chỉ họ mà những người xem cuộc thi tam tông năm xưa đều có cảm giác xuất thần, dường như trận chiến hôm nay không phải Tịch Nhan và Hổ Oa mà là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, bầu trời nổ tung từng khoảng, rồi lần lượt bị san bằng. 

 Trận đại chiến giữa hai người quá hùng tráng, rất nhiều dị tượng đan xen phác hoạ nên bức tranh tuyệt vời, trong bức tranh đó Hổ Oa như hoàng đế nuốt chửng núi sông, Tịch Nhan như nữ vương phong hoa tuyệt đại. 

 Đây là một trận chiến đặc sắc tuyệt diệu, kéo dài vượt sức tưởng tượng của khán giả. 

 Cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới xuống khỏi hư thiên, chiến đấu kinh thiên động địa trên chiến đài. Sư phụ của họ là người mở ra thời đại mới và họ cũng vậy, đều xuất sắc khiến người ta kinh ngạc và hài lòng, thân mang rất nhiều thần thông, thừa hưởng những chân truyền của sư phụ mình, cả hai đều ngang sức ngang tài. 

 Đến nửa đêm, chiến đài sụp xuống thành một đống đổ nát, hai người bay lên trời, lại đánh giết trong hư vô. 

 Hai người như hai vì sao chói lọi trên bầu trời đêm, rực rỡ thu hút ánh nhìn, tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho trời sao bao la. 

 Khi bình minh ló dạng, chút bóng tối cuối cùng của màn đêm bị ánh mặt trời che lấp, ánh sáng chói lọi chiếu khắp Thiên Đình, ngày mới đã đến nhưng trận chiến giữa hai người vẫn tiếp tục, mà ý chí chiến đấu cũng vẫn ngút trời. 

 Không biết bao lâu sau mới có một người rơi xuống khỏi hư thiên. 

 Là ai? 

 Mọi người đều tập trung tầm nhìn, thấy đó là một bóng dáng nhỏ nhắn. 

 Tịch Nhan? 

 Ai nấy đều sững sờ. 

 Vút! 

 Dưới cái nhìn của khán giả, Hổ Oa từ trên trời bay xuống với tốc độ cực nhanh như một đạo thần mang khoáng thế, khi Tịch Nhan sắp ngã xuống chiến đài đã được cậu sử dụng một lực dịu nhẹ đỡ lấy. 

 “Muội thua rồi!” 

 Tịch Nhan mỉm cười, nhưng không hề có sự thất vọng buồn bã như tưởng tượng. 

 “Là do ta may mắn!” 

 Giây trước Hổ Oa còn nghiêm túc, lúc này đã nở nụ cười chất phác. 

 Kết thúc rồi? 

 Những người xem trận chiến đều gãi đầu. 

 Hổ Oa thắng! 

 Giọng Đạo Huyền Chân Nhân hư ảo mà nhẹ nhàng, kéo mọi người từ cơn bàng hoàng trở về thực tại. 

 “Đồ đệ của Cơ Tuyết Băng thắng rồi!” 

 “Chuyện này có gì đáng xấu hổ”, Diệp Thành nhìn Cổ Tam Thông như nhìn kẻ ngốc. 

 “Ta nói này, hai ngươi cũng lên đấu một trận cho chúng ta vui đi”, Vô Nhai Đạo Nhân nghiêm túc vuốt râu, nói. 

 Ngay khi lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hơi quay đầu lại, Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn khiến Vô Nhai Đạo Nhân sởn tóc gáy. 

 “Coi… Coi như ta chưa nói gì!”