“Thật ạ?”, Tịch Nhan nhận lấy rồi mở ra luôn, cô bé đã hơi choáng váng rồi, đổ bột trắng trong túi vào ly rượu của Diệp Thành ngay trước mặt hắn.
“Sư phụ, nào, người uống đi!”, cô nhóc cầm ly rượu lên, đưa tới, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lấp lánh.
“Tịch Nhan đưa đương nhiên phải uống rồi”, Diệp Thành nhận lấy ngay khiến ánh mắt mọi người cùng bàn lập tức đổ dồn về phía hắn. Ơ kìa, ngươi không biết túi bột đó là hợp hoan tán sao?
Phụt!
Giây tiếp theo, rượu trong miệng Diệp Thành phun ra toàn bộ, hơn nữa còn nhắm thẳng mặt Cổ Tam Thông mà phun.
Hơ…
Nhìn cảnh này, mọi người trên bàn đều há hốc miệng.
Ha ha ha…
Phía Sở Huyên, Sở Linh thì ôm bụng cười thành tiếng.
Lại nhìn đến Cổ Tam Thông, mặt ông ta tối sầm, ai có thể ngờ được Diệp Thành lại chơi ông ta một chiêu như thế.
Diệp Thành lắc đầu như không có chuyện gì, dám chơi lão tử, đạo hạnh của ông còn kém lắm.
“Sư phụ, sao người lại phun ra?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt đẹp, cô bé chưa trải sự đời, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đắng quá”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.
“Vậy người có lấy con không?”
“Ta…”
“Thánh chủ”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị giọng của một nhóm trưởng lão chạy tới cắt ngang, nhìn kỹ lại thì thấy là người của Âu Dương thế gia, nhìn vẻ mặt họ ai nấy đều kích động.
“Các vị tiền bối sao vậy?”, Diệp Thành thử hỏi.
“Thánh chủ đã thấy tổ tiên nhà ta rồi đúng không?”, một trưởng lão nhà Âu Dương thở hổn hển nhìn Diệp Thành.
“Sao vậy? Âu Dương Vương tiền bối không về nhà Âu Dương ư?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Âu… Âu Dương Vương?”, câu này của Diệp Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đến cả những người như Đao Hoàng, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ cũng sáng mắt.
Những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, từ lời nói của Diệp Thành, sao họ lại không nghe ra Âu Dương Vương vẫn còn sống.
Đây thật sự là một tin gây sốc!
Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương năm xưa đã từng một mình chống lại đội quân cả một điện của Quỷ tộc, giành cơ hội đột phá cho Thiên Táng Hoàng, trận chiến đó đến giờ vẫn còn được truyền tụng, truyền thuyết về Âu Dương Vương chính là một câu chuyện thần thoại.
Nếu hôm nay Diệp Thành không nói thì có ai ngờ được rằng Sở Hải Thần Binh vô song vẫn còn sống.
“Ta biết ngay, biết ngay mà, tổ tiên vẫn còn sống”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì đám lão tổ của Âu Dương thế gia đã kích động đến mức suýt khóc tại chỗ.
“Âu… Âu Dương Vương không… không phải đã chết rồi sao?”, lão tổ nhà họ Tô thảng thốt nhìn Diệp Thành.
“Còn sống đó ạ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Thật sự khiến ta rất sốc!”, Đan Thần thở dài: “Nếu được gặp Âu Dương Vương khi còn sống thì đúng là vinh hạnh tối thượng của ta”.
“Tiền bối, người đã được gặp lâu rồi”, Diệp Thành lãnh đạm nói.
“Ta gặp rồi?”
Khi mọi người đọc được thần thức ký ức của Diệp Thành thì đều thở dài cảm khái.
Ai có thể ngờ rằng Âu Dương Vương từng kề vai sát cánh cùng Thiên Táng Hoàng năm xưa lại rơi vào hố đen không gian, nhưng lại tình cờ gặp được Diệp Thành, có lẽ đây chính là nhân quả, Âu Dương Vương chưa tới lúc chết.
Nhưng khi thấy Âu Dương Vương, Đế Phạn và Quỷ Vương gặp lại nhau dưới bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng, vẻ mặt mọi người rất kỳ lạ.
Nói tóm lại, Âu Dương Vương vẫn còn sống, đây là một niềm vui lớn, không chỉ với nhà Âu Dương mà còn là với Thiên Đình, vị vương cái thế đó vẫn còn sống, sức chiến đấu của Thiên Đình lại tăng thêm một phần.