Tiên Võ Đế Vương

Chương 1352: Lục Đạo Tiên Luân Nhãn! 



Rầm! Rầm! 

 Trời đất lại lần nữa xuất hiện động tĩnh, đó là âm thanh của tiếng bước chân người đi, cơ thể nặng tựa núi non khiến thiên địa rúng động. 

 Trong màn huyết vụ, một bóng hình mờ ảo xuất hiện như thể bước ra từ những năm tháng xưa kia, cơ thể người này rắn rỏi, toàn thân có kim mang bao quanh, thần huy chói mắt giống như từng vì sao lấp lánh. 

 Người này bước chân trên tinh hà, đầu lơ lửng thần đỉnh, khoác trên mình lớp áo giáp vàng kim, tay cầm đại kích trông không khác một vị Chiến Thần Bát Hoang đang chinh phạt vạn vực. 

 Đó…đó là! 

 Diệp Thành run rẩy, hắn thẫn thờ nhìn Chiến Thần Bát Hoang kia, người đó và hắn trông y hệt nhau. 

 Lục…Lục Đạo Tiên Luân Nhãn! 

 Diệp Thành chăm chú nhìn đôi mắt của vị chiến thần bát hoang kia, đó không phải là một con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà là đôi mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. 

 “Đó…đó là ta sao?”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn nhìn Chiến Thần Bát Hoang đang sải bước tới mà thảng thốt, Hỗn Độn Thần Đỉnh, hỗn thiên chiến giáp, bầu trời đầy sao, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn… 

 “Hoang Cổ Thánh Thể, bản tôn đợi ngươi lâu rồi”, Ma Thần lên tiếng nhìn Chiến Thần Bát Hoang để lộ ra hàm răng trắng bóc. 

 “Ngươi không được, để bà ta”, Chiến Thần Bát Hoang lên tiếng, giọng nói thản nhiên mang theo uy lực chấn động. 

 “Còn chưa trưởng thành, là ai cho ngươi tư cách ngông cuồng như vậy?”, Ma Thần hắng giọng lạnh lùng bước ra làm hư thiên vụn vỡ, sau đó người này chém ra một rìu mang theo uy lực tịch diệt như thể có thể trảm bay vạn đạo chư thiên. 

 Chiến thần Bát Hoang không hề thay đổi sắc mặt mà vung chiến kích với dáng vẻ điềm tĩnh nhưng lại mang theo vô số thay đổi về đạo tắc. 

 Điều đáng nói là khả năng chiến đấu của hắn vượt xa Đông Hoàng Thái Tâm, mọt kích mà có thể khiến cả Ma Thần lùi về sau, mỗi một bước lùi về sau còn đạp tan cả vùng trời, tới khi dừng chân mới phun ra cả miệng máu. 

 Ma Thần gằn lên phẫn nộ, biển thiên ma cuộn trào thôn tính thiên địa, muốn trấn áp Chiến Thần Bát Hoang trong đó. 

 Chiến Thần Bát Hoang tiến lên trước, một kích chém mở biển ma. 

 Sắc mặt Ma Thần thay đổi nhanh chóng, phần trán lại lần nữa bắn ra lôi điện nhưng lại bị một chưởng của Chiến Thần Bát Hoang làm rụng rời. 

 Ma Hắc Thiên! 

 Một chưởng của Ma Thần vung ra, cả thương thiên đột nhiên trở nên u tối, cả thiên địa cũng theo đó mà tối sầm đi, giống như thể cái động không đáy muốn thôn tính mọi sinh linh sống trên thế gian. 

 Chiến Thần Bát Hoang vẫn dùng chiến kích đó mà rẽ cả đất trời. 

 Thần thông bị phá, Ma Thần bị chấn động đến mức lùi về sau. 

 Vù! 

 Chiến Thần Bát Hoang sát phạt đến, một kích lăng thiên mang theo uy lực diệt thế. 

 Giết! 

 Ma Thần gằn lên, vung chiến rìu nghịch thiên. 

 Rầm! Rầm! 

 Trận đại chiến lại nổ ra, cảnh tượng huỷ thiên diệt địa. 

 Chiến Thần Bát Hoang bá đạo vô song, thần thông cái thế xuất hiện khiến cho ma thần tan tác. 

 Diệp Thành trố mắt nhìn, đây là trận đại chiến ở mức nào, đó rốt cục là trận đại chiến của thời đại nào! 

 A…! 

 Ma Thần rít lên nhưng vẫn không địch lại được Chiến Thần Bát Hoang, cho dù là thần thông nghịch thiên thì trước mặt Chiến Thần Bát Hoang cũng đều vô tác dụng. 

 Phụt! 

 Sau dòng máu bắn vọt vào hư thiên, phần đầu của Ma Thần bị Chiến Thần Bát Hoang trảm lìa bằng một kích, cả cơ thể tan thành hư vô. 

 Thiên địa lúc này chìm vào im lặng, chỉ có huyết vụ sục sôi, choán lấp cả đất trời. 

 Diệp Thành thẫn thờ nhìn Chiến Thần Bát Hoang, đây là ý cảnh nhưng mọi thứ diễn ra vô cùng chân thật. 

 Trên hư thiên, Chiến Thần Bát Hoang đã cõng thoe Đông Hoàng Thái Tâm sải bước đi. 


 “Thả ta xuống đi, ta mệt rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm mờ mắt, khẽ giọng lên tiếng. 

 “Tin Diệp Tinh Thần, hắn có thể làm được”, Chiến Thần Bát Hoang vẫn sải bước đi nặng nề, trên khuôn mặt góc cạnh còn mang theo dấu vết của thời gian, “chúng ta phải tìm tương lai cho hậu thế”. 

 “Nếu như hắn ta bại thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm cười đau buồn. 

 “Vậy thì còn có ta”, Chiến Thần Bát Hoang mỉm cười đáp lời.