“Kiếp sau chàng có lấy ta không?”, Tịch Nhan hai mắt đẫm lệ, lúc này cô không phải một cô bé nữa, cũng không phải đồ nhi của Diệp Thành mà là một nữ tử si tình, đôi mắt mông lung tràn đầy tình cảm dịu dàng của một nữ tử.
“Có”, Diệp Thành cười trong nước mắt.
“Vậy ta sẽ chờ chàng ở kiếp sau”, Tịch Nhan cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp đến lúc nhắm lại vẫn nhìn Diệp Thành, hy vọng có thể khắc ghi gương mặt hắn vào sâu linh hồn, nguyện đời đời kiếp kiếp không quên.
Người Diệp Thành lại run lên, nước mắt cuối cùng vẫn trào ra.
Khi xưa là hắn cho Tịch Nhan hy vọng, một cô công chúa của thế giới phàm trần đã vượt nghìn dặm xa xôi để đến được Hằng Nhạc Tông, cảnh tượng đó như vẫn hiện ngay trước mắt, nhưng giờ đây cô nhóc tinh nghịch ấy đã trút hơi thở cuối cùng.
Bùm!
Hư thiên đại trận của Thiên Ma bắn tới, đánh bật Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang đau thương khỏi hư thiên, tạo thành một cái hố thật sâu trên mặt đất.
Hai người lấy dây ngọc ra buộc chặt Tịch Nhan và Hổ Oa đã chết trên lưng mình.
Sư tôn đưa con về nhà!
Sư tôn đưa con về nhà!
Hai người vẫn đồng thanh nói, sau đó nắm chặt sát kiếm, lao về phía đại quân Thiên Ma đang xông tới.
Phụt! Phụt!
Ngay lập tức, máu bắn tung tóe, Thiên Ma lần lượt bị nghiền thành tro bụi.
Hai người kề vai chiến đấu, một người như chiến thần bát hoang, một người như nữ vương vô song, đánh giết khiến cho quân Thiên Ma nghe mà sợ mất mật, đừng nói là tu sĩ Đại Sở, đến ma tướng Thiên Ma cũng đều kinh hãi, tay cầm chiến mâu cũng hơi run lên.
Nhìn thấy cánh này, vẻ mặt tu sĩ Đại Sở hơi thẫn thờ.
Trước kia, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng là người thương, cũng là kẻ thù không đội trời chung, hôm nay lại sánh vai cùng nhau giết giặc khiến cho cả Đại Sở đều được thấy thực lực của họ, đệ tử thế hệ Huyền Tự không ai có thể vượt qua được phong thái của họ.
Giết! Giết cho ta!
Không biết vì sợ hãi hay vì nguyên do gì khác, tướng quân Thiên Ma phẫn nộ hét lên, giơ sát kiếm, tất cả hư thiên sát trận đều nhắm vào Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Ù! Ù!
Hư thiên sát trận đen ngòm bắn ra thần uy huỷ diệt thiên địa, còn chưa thấy thần mang phóng ra mà bầu trời đã sụp đổ do không chịu nổi áp lực.
Thúc Địa Thành Thốn!
Diệp Thành sử dụng bí thuật Súc Địa Thành Thốn, một bước đi được mấy nghìn trượng.
Đảo Ngược Càn Khôn!
Cơ Tuyết Băng cũng sử dụng bí thuật tương tụ như Súc Địa Thành Thốn, cũng đi được cả mấy nghìn trượng.
Họ vừa đi, thần mang từ sát trận khắp trời liền bắn tới, bao phủ bầu trời và mặt đất bán kính mấy nghìn trượng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Họ đi rồi nhưng Thiên Ma binh lại gặp hoạ lớn, hư thiên bán kính mấy nghìn trượng lập tức hoá thành đống tro tàn, vùng đất đó dù là ma binh hay ma tướng thì đều không một ai may mắn sống sót.
Khốn kiếp!
Các ma tướng của Thiên Ma lại hét lên, tay cầm chiến mác, điều khiển chiến xa cổ, bắt đầu tấn công từ mọi hướng.
Cút!
Diệp Thành gằn lên mang theo cơn đau thấu tận tâm can, mang theo lửa giận không ngớt, một đao chém ra đao mang không gì sánh bằng, ma tướng vừa xông tới còn chưa xuất chiêu đã bị hắn chém chết.
Phụt!
Bên này, Cơ Tuyết Băng sử dụng thần thông cái thế, chém đầu một ma tướng từ nơi cách mấy trăm trượng.
Grừ!
Tiếng rồng gầm vang lên, một ma tướng bị Diệp Thành ép hiện nguyên hình, là một con giao long đen như mực, thân rồng to lớn nghiền ép hư thiên, đôi mắt rồng bắn ra sấm sét muốn huỷ diệt linh hồn chân thân của hắn.
Diệp Thành vung tay qua bầu trời, một chưởng bóp nát sấm sét ấy, sau đó hắn xông lên, mười mấy bí thuật Thần Thương hợp thành một, chém chết linh hồn ma tướng kia.
Tiếp đó, Diệp Thành biến hoá ra một bàn tay to, túm lấy đuôi giao long đen coi như roi da mà múa, cứ ma binh nào tới là lập tức bị đập nát, ma tướng nào đến là bị hất văng.
Trận chiến khốc liệt nhưng cảnh tượng cũng gây chấn động, hàng chục triệu quân Thiên Ma mà lại bị Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh cho người ngã ngựa đổ.
Hay lắm!
Trên tường thành Nam Sở đầy những tiếng hét kinh thiên động địa, khí huyết trong cơ thể tu sĩ Đại Sở sục sôi.
Đây chính là uy thế của Thánh chủ Thiên Đình, là uy thế của chưởng giáo Chính Dương Tông, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể hợp lực khiến họ có quyền kiêu ngạo, sự cường đại của họ cho tu sĩ Đại Sở niềm tin cực lớn, tuy Thiên Ma đông nhưng cũng không phải không chống lại được.
Trận chiến còn chưa đến hồi kết, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Cờ chiến khổng lồ của Thiên Đình tung bay, tuy họ không thể ra tay cứu viện nhưng có thể cổ vũ cho Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Ma… Ma quân?
Thấy Hắc Ám Ma Quân tới, dù là ma tướng hay ma binh thì đều run lên.
Vô dụng, tất cả đều là lũ vô dụng!
Hắc Ám Ma Quân hét lên như sấm, vung tay tế ra chín mươi chín lá cờ chiến, cắm đầy hư thiên, tụ lại thành một trận pháp cực lớn, nhốt Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bên trong, hoá giải tinh khí của hai người.