Tiên Võ Đế Vương

Chương 1465:  Tốc chiến tốc thắng! 



Giết! Không được để kẻ nào sống sót! 

 Giọng Pháp Luân Vương dứt khoát, tay ông ta cầm chiến thương cứ thế sát phạt về phía một tên ma tướng, khí thế bá đạo, uy nghiêm tối thượng. 

 Giết! Không được để kẻ nào sống sót! 

 Tiêu Thần xông lên phía sau, tay cầm chiến giáo của chiến vương, mắt nhìn chằm chằm vào một tên ma tướng. 

 Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông giống như biển cả dội tới từ tứ phương khí thế như nhấn chìm đại quân Thiên Ma. 

 Thiên Ma Quân đại bại, vốn dĩ chúng định đánh lén đại địch nhưng nào ngờ lại trở tay không kịp, bị đại quân tu sĩ nhiều gấp mười lần chúng ở Đại Sở trấn áp, bị đánh cho đến mức không có cơ hội để phản kháng. 

 Phụt! 

 Máu tươi bắn vọt hư thiên, Pháp Luân Vương dẫn đầu kết thúc chiến đấu, một mâu đâm xuyên phần ngực tên ma tướng kia khiến hắn chết giữa hư thiên. 

 Phụt! 

 Ngay sau đó là đầu của một tên ma tướng bị Tiêu Thần trảm bay xuống khỏi hư thiên, đến cả linh hồn cũng bị tiêu diệt. 

 Tốc chiến tốc thắng! 

 Giọng điệu Pháp Luân Vương vang vọng khắp đất trời, ông ta xông vào đại quân Thiên Ma, chiến thương lập tức vung ra, mỗi lần nó vung lên đều có cả đám ma binh bị tiêu diệt, Tiêu Thần cũng không kém cạnh khi thể hiện uy danh hiển hách xứng danh con trai Chiến Vương 

 Rầm! Đoàng! 

 Đại địa Trung Châu của Nam Sở vang lên tiếng động dữ dội, trong sơn lâm sâu thẳm cũng liên tiếp có tiếng động này vang lên. 

 Nhìn từ xa, đó là từng bóng tu sĩ của Đại Sở ngự thiên phi hành đang liên tiếp ra tay tung ra từng chiêu đánh về phía truyền tống vực môn. 

 Không phải chỉ có một truyền tống vực môn xuất hiện ở Nam Sở. 

 Vì giảm thiểu thương vong, Pháp Luân Vương và Tiêu Thần nhằm vào một truyền tống vực môn trong số đó, bọn họ cũng không phân ra quá nhiều nhánh quân đi trấn áp binh tướng của Thiên Ma cho nên những truyền tống vực môn còn lại về cơ bản đều bị huỷ hoại ngay lập tức. 

 Rầm! Đoàng! 

 Cũng vào lúc này, ở Đông Nhạc, Nam Cương, Tây Thục, Bắc Xuyên ở Nam Sở đều vang lên tiếng động dữ dội. 

 Truyền tống vực môn của Thiên Ma không những giáng xuống đại địa Trung Châu của Nam Sở mà còn xuất hiện ở bốn khu vực này. 

 Liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế cũng giống như phía Pháp Luân Vương và Tiêu Thần, bọn họ coi đây chính là món quà lớn mà Thiên Ma tặng cho mình cho nên lúc này đang dùng sức chiến đấu tuyệt đối để trấn áp đại quân Thiên Ma đang truyền tống tới. 

 Không biết mất bao lâu, những tiếng động này mới dứt. 

 Trong trận chiến này Đại Sở dành được thắng lợi còn Thiên Ma binh tướng đánh lén từ truyền tống vực môn đã bị tiêu diệt không kẻ nào sống sót. 

 Đương nhiên liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế không dám lơ là mất cảnh giác. 

 Nhìn vào hư thiên, đó là từng bóng hình tu sĩ đang phi hành. 

 Nhìn xuống đại địa, đó là các tu sĩ đang bay qua bay lại tìm kiếm. 

 Đây là trận huyết chiến mang tính chất sống còn của Đại Sở, không ai dám sơ xuất, một khi có binh tướng của Thiên Ma vào đây mà bọn họ không biết thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, mệnh lệnh của Diệp Thành ban ra chính là không để một bóng tên Thiên Ma nào xuất hiện ở Nam Sở. 

 Rầm! Đoàng! Rầm! 

 Những tiếng động ầm vang vang vọng khắp Nam Sở mặc dù đã dứt nhưng tường thành của Nam Sở lại dội lên từng tiếng động ầm vang. 

 Giết! Giết cho ta! 

 Chúng tướng của Thiên Ma vẫn đang điên cuồng gào thét, chúng cầm sát kiếm chỉ về phía tường thành của Nam Sở. 

 Bọn chúng đã lên kế hoạch tấn công vô cùng tỉ mỉ nhưng lại không biết truyền tống vực môn giáng xuống Nam Sở đã bị huỷ hoại hoàn toàn, những binh tướng Thiên Ma bước ra khỏi truyền tống vực môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt. 

 Rút quân! 

 Không lâu sau đó, trên Bắc Chấn thương Nguyên vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm. 

 Chúng tướng của Thiên Ma nghe vậy thì mặt mày khó hiểu, rõ ràng đang chiến đấu sục sôi, tại sao lại rút quân vào lúc này? 

 Đương nhiên bọn chúng không dám làm trái lệnh của Ma Quân, nên lần lượt thu sát kiếm, hằn học nhìn về phía tường thành của Nam Sở một lần nữa mới rút. 

 Sao bọn chúng có thể ngờ tới kế sách mà chúng dày công tính toán là trong ngoài kết hợp lại bị nhìn thấu, không những không thể trà trộn vào đại quân của Nam Sở mà ngược lại còn tổn hại rất nhiều truyền tống vực môn và khiến quá nhiều binh tướng của Thiên Ma phải bỏ mạng, điều này đối với chúng mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, đối với đại quân Thiên Ma mà nói là tổn hại nghiêm trọng. 

 Đại Sở! Đại Sở! Đại Sở! 

 Thấy đại quân Thiên Ma rút lui, trên tường thành của Nam Sở liên tiếp vang lên những âm thanh này, bọn họ lại lần nữa đánh lùi được Thiên Ma. 

 Diệp Thành vẫn đứng trên vân đài khổng lồ kia và dừng gióng trống, hắn gióng như một vị vương nhìn đại quân Thiên Ma rút lui. 

 Cơ Tuyết Băng cũng tiến lên trước, khẽ mỉm cười: “Những binh tướng của Thiên Ma trà trộn vào Đại Sở đều đã bị tiêu diệt, trong trận chiến đầu tiên đối đầu với Thiên Ma chúng ta đã dành được chiến thắng”. 

 “Nếu như giao Nam Sở cho muội thì muội có thể trấn thủ không?”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng. 

 “Giao cho muội?”, Cơ Tuyết Băng sững sờ trong giây lát. 

 “Nếu chỉ cố thủ thì Nam Sở bị công phá và tiêu diệt chỉ là vấn đề về thời gian”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt âu lo. 

 “Huynh muốn nói gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành, với hiểu biết của cô về Diệp Thành thì tiếp sau đây Diệp Thành sẽ thi triển một kế hoạch kinh thiên động địa, còn kế hoạch này chính là ván cược lớn của hắn. 

 “Muốn hoàn toàn đánh lùi đại quân Thiên Ma xâm lược thì chúng ta cần huỷ đi căn cơ của chúng”. 

 “Ý huynh nói là Thiên Ma trụ chọc trời kia?” 

 “Đúng”, Diệp Thành hít vào một hơi thất âu, hắn nhìn về phương Bắc, “ta muốn lập thành một nhánh quân viễn chinh quy tụ tất cả những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở, ta sẽ đưa bọn họ âm thầm trà trộn vào Bắc Chấn Thương Nguyên công phá thiên ma trụ kia”. 

 “Toàn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, cho dù là Cơ Tuyết Băng cũng không khỏi ngỡ ngàng, đó là sức mạnh thế nào. 

 “Đây là một canh bạc”, sau vài giây, Cơ Tuyết Băng nhìn sang Diệp Thành. 

 “Chính là một canh bạc lớn”, Diệp Thành nói với giọng khàn khàn, “nhưng là thống soái của Đại Sở ta cũng không còn cách nào khác, Thiên Ma vẫn đang liên tục tăng quân viện binh, chúng ta có thể chặn được chúng lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba nhưng chúng ta có thể chặn lại được sự tấn công của chúng mà không hề nghỉ ngơi không hỏi. Sức mạnh của Đại Sở sẽ dần hao kiệt, trong trận đại chiến này mà vẫn cứ cố thủ theo nhiều cách này thì sớm muộn chúng ta sẽ bị hao kiệt đến chết”. 

 “Một khi thua trận thì Đại Sở sẽ không có sức phản kháng”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng, mím môi. 

 “Diệp Thành”, thấy Diệp Thành định rời đi, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, cô vô thức giơ tay ra kéo lấy vạt áo hắn nhưng cảm thấy mình thất lễ thì lại vội buông tay. 

 “Huynh phải sống sót quay về”, Cơ Tuyết Băng cúi đầu khép đôi hàng mi, giọng nói có phần tang thương cầu khẩn, bộ dạng như thiếu nữ, lúc này cô không còn là một chưởng giáo Chính Dương cao cao tại thượng nữa, cũng không còn là nữ vương cái thế tung hoành thiên hạ mà lại giống như một thê tử yếu đuối mỏng manh đang tiễn trượng phu lên đường ra chiến trận. 

 “Ta sẽ trở về”, Diệp Thành chưa quay người đi vội mà mỉm cười đáp lời sau đó mới bước xuống vân đài. 

 Cơ Tuyết Băng định nói thêm gì đó nhưng khoé miệng chơi hé ra lại nuốt theo những từ định nói, cô chỉ biết lặng lẽ trông theo bóng lưng đang xa khuất dần trong tầm mắt, lần này hắn đi có lẽ là lần vĩnh biệt của hai người.