Phệ Hồn Vương cười lớn, vẻ mặt có phần dữ tợn, đôi mắt già nua đục ngầu mang theo ánh nhìn như được giải thoát kèm theo chút không cam long, chút buồn bã với thế gian và một chút oán hận trời xanh.
Ông tự cho nổ cơ thể, kéo Thị Huyết Ma Quân cùng xuống Hoàng Tuyền.
Kiếp này không thẹn với trời đất!
Sau đó lại có tiếng cười lớn vang vọng khắp trời đêm tối tăm.
Ma Vương Quỳ Vũ Cương và Yêu Vương cũng đồng loạt tự nổ cơ thể, vị vương khí thế cao ngạo áp đảo bát hoang cười hào hùng phóng khoáng, liều chết với Lôi Ma Quân.
Đại Sở nhất định phải thắng!
Sau Ma Vương và Yêu Vương, Vu Chú Vương và Quỷ Vương toàn thân đẫm máu cũng liều mình, thiêu đốt linh hồn bản mệnh và thọ nguyên còn lại, một người ôm cơ thể Viêm Ma Quân, một người ôm hai chân Viêm Ma Quân.
Hai vị vương cái thế cực cận thăng hoa, liều hết chút sức cuối cùng rồi cũng tự nổ cơ thể.
Không…!
Viêm Ma Quân gào thét, muốn chạy trốn nhưng bàn tay tử thần vẫn bao trùm lấy ông ta, Viêm Ma Quân cao ngạo từng chút từng chút hoá thành tro bay trong tiếng thét gào, lơ lửng giữa đất trời.
Hồn tế!
U Minh Diêm La Vương hô lên, linh hồn bay ra khỏi cơ thể.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ông lên tiếng và cũng là lần cuối cùng, Pháp Luân Vương cũng xuất linh, hoà cùng linh hồn của U Minh Diêm La Vương thành một thể, huyễn hoá ra thần kiếm linh hồn, chém vào thần hải của Cửu U Ma Quân.
A…!
Cửu U Ma Quân ôm đầu thét gào, khuôn mặt và cơ thể đều nhăn nhó vặn vẹo, linh hồn bị Pháp Luân Vương và U Minh Diêm La Vương hoá thành từng lá phù văn rồi cuốn lấy, thoáng chốc nổ tung, linh hồn bản mệnh của ông ta cũng bị tiêu diệt.
Lại là một ma quân vô song nữa, thật xứng với cái danh hiệu Cửu U của ông ta, lần này ông ta thật sự đã xuống Cửu U Hoàng Tuyền.
Đến lúc này, chư vương các đời ở Đại Sở đều đã toàn bộ tử trận.
Họ từng là những vị vương khí thế áp đảo bát hoang, từng tranh giành thiên hạ với hoàng đế Đại Sở. Nhưng trời cao bất công khiến họ để lại nuối tiếc hết đời này qua đời khác.
Năm tháng trôi qua, bao nhiêu thăng trầm, họ đã quên cả thời gian, bỏ đi sự kiêu ngạo của bậc đế vương, sống như một con chó, chỉ vì tu vi chí cao đáng thương kia.
Họ mệt rồi, cuối cùng cũng được giải thoát, tất cả không cam và nuối tiếc, tất cả phẫn hận và thù oán đều đã hoá thành gió mây theo thời gian, trở thành từng câu chuyện thần thoại thê lương, tàn khốc.
Sư tôn, đồ nhi tới rồi!
Chung Giang và Chung Quy hét lên, họ cũng giống như các vị vương, huyết tế linh hồn để đổi lấy sức chiến đấu đỉnh phong nhất từ khi tu đạo đến nay.
Thiên Tông Lão Tổ và Độc Cô Ngạo cũng vậy, coi cái chết như chốn về, họ cười vui vẻ sảng khoái, toàn thân hừng hực lửa cháy, sấm sét bao quanh cơ thể, hợp sức cùng Chung Giang và Chung Quy giam giữ Phong Ma Quân, sau đó tất cả đều hoá thành sức mạnh khi họ tự nổ cơ thể.
Không….!
Phong Ma Quân gầm thét, máu tươi đầm đìa, điên cuồng xông ra nhưng cũng không thoát khỏi kiếp nạn, hoá thành tro bay theo sự tự nổ của phía Chung Giang.
Vô vọng thần kiếp!
Đao Hoàng và Âu Dương Vương người đầy máu tươi, hét lớn chấn động bầu trời, hợp lực thi triển thần thông cấm kỵ thập tử vô sinh, lấy huyết tế linh hồn làm cái giá, hoá thành thần kiếm huỷ thiên diệt địa.
Cho tới giờ phút này, ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế chỉ còn một mình Thiên Nữ Ma Quân, còn lại đều đã bị tiêu diệt.
Nhưng để giết được chúng, Đại Sở cũng phải trả giá bằng máu, chư vương các đời của Đại Sở, hai vị thần thoại, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly đều đã chết, quá nhiều người đều đã hy sinh.
Nhìn đất trời nhuộm đỏ máu tươi, phía Đông Hoàng Thái Tâm đứng trước màn nước huyễn thiên trong đại điện Thiên Huyền Môn đều im lặng.
Họ là thần hộ mệnh của Đại Sở, đáng lẽ họ phải là những người chiến đấu chống lại Thiên Ma, nhưng vì nhiều lý do khác nhau khiến cho Đại Sở nơi không có lấy một tu sĩ ở cảnh giới Thiên phải xông vào trận địa, đây là sự châm chọc lớn nhường nào!