Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, người Diệp Thành run lên.
Mặc dù lúc trước hắn không cử động nhưng hắn biết hết, hắn không phản ứng lại là vì hắn đang điên cuồng đột phá cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn.
Nhưng cánh cửa tưởng chừng như ở ngay trước mắt mà xa hơn cả giấc mơ ấy đến cuối cùng hắn vẫn không vượt qua được, hắn không chỉ một lần cầu xin trời xanh cho hắn một cơ hội, nhưng mọi thứ thật tàn nhẫn.
Bùm! Rầm! Uỳnh!
Nam Sở vẫn bị những âm thanh gây chấn động lớn này bao trùm.
Nhìn khắp đất trời, quân Thiên Ma hoành hành như thuỷ triều, khắp nơi đều thấy có người đang chiến đấu.
Không biết qua bao lâu tiếng nổ và tiếng hô giết mới ngừng lại.
Trận huyết chiến kéo dài chín ngày cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, tu sĩ Đại Sở lại một lần nữa đẩy lùi được đòn tấn công của Thiên Ma.
Nhưng tu sĩ Đại Sở cũng phải trả cái giá thảm khốc cho việc này, thật sự là thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Bầu trời Đại Sở vẫn tối đen, không có lấy một tia sáng.
Màn đêm đen kịt, gió máu thét gào, lạnh lẽo vô cùng khiến người ta bất giác cuộn mình.
Dừng, dừng lại cho ta!
Dưới bức tường thành của Nam Sở vang lên từng tiếng thét gào, trong tiếng thét còn mang theo tiếng nghẹn ngào.
Đó là Long Nhất, hai mắt đẫm máu và nước mắt, toàn thân đầy máu tươi, hắn ta đang ôm Mộ Dung Diệu Tâm toàn thân cũng đầy máu trong lòng.
Cô bị thương quá nặng, đầu mày bị đâm xuyên, thần hải sụp đổ, linh hồn bản mệnh bị tổn thương nghiêm trọng, ngọn lửa linh hồn đã gần dập tắt.
“Ngươi làm gì vậy? Ta đâu có thích ngươi”, nhìn Long Nhất nước mắt đầy mặt, Mộ Dung Diệu Tâm cười mệt mỏi, miệng hộc máu tươi, đôi mắt đẹp như nước dần tối đi.
“Dừng, dừng lại cho ta”, Long Nhất vẫn gào thét như một đứa trẻ bất lực nhận được lòng thương xót của trời xanh, hai mắt mông lung đẫm lệ, hắn ta liên tục truyền sức mạnh long hồn vào cơ thể Mộ Dung Diệu Tâm, hy vọng có níu kéo sự sống cho cô.
Thấy vậy, Mộ Dung Diệu Tâm lại nở nụ cười mệt mỏi, khuôn mặt xinh đẹp thê lương cuối cùng cũng vùi vào lòng hắn ta, dịu dàng khẽ nói: “Nếu kiếp sau còn gặp lại, ngươi hãy đến lấy ta nhé…”
Tiếng nói của cô dần im bặt, đôi mắt đẹp cũng mất đi tia sáng cuối cùng.
A…!
Long Nhất ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng hét đau đớn thấu tận tim gan, rung chuyển đất trời.
A…!
Tiếng hét của hắn ta dường như vọng lại, cũng điên cuồng như thế.
Nhìn ra xa, đó là Long Ngũ, người hắn ta cũng đầy máu, trong lòng cũng đang ôm một nữ tử toàn thân đẫm máu: Đông Phương Ngọc Linh.
Đông Phương Ngọc Linh cũng đã chết, giống như Mộ Dung Diệu Tâm, cô cũng hứa với người ôm mình hy vọng lần luân hồi tiếp theo có thể làm người phàm, được làm một đôi phu thê bình thường.
A…!
Trong đêm đen, tiếng thét gào trở thành âm thanh duy nhất giữa đất trời.
Dưới bức tường thành là từng bóng người toàn thân đẫm máu, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân, Bàng Đại Xuyên, Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Thượng Nhân, Hoàng Thạch Chân Nhân… Trận chiến này các lão bối của Hằng Nhạc Tông gần như đã tử trận toàn bộ.
Xây tường thành!
Cuối cùng giọng nói nhẹ nhàng của Cơ Tuyết Băng truyền khắp tường thành Nam Sở.
Sự tàn khốc của chiến tranh không cho ai thời gian để đau lòng, ai cũng phải gạt đi nước mắt, đối mặt với cuộc chiến tàn khốc hơn tiếp theo.
Phía trên bức tường thành của Nam Sở, khói mù mịt, cờ chiến của Đại Sở đã rách nát, ngẩng đầu nhìn lên thấy đã thiếu đi rất nhiều bóng dáng quen thuộc, máu của họ nhuộm khắp tường thành Nam Sở.
Cơn gió lạnh gào thét, thổi tung khắp vùng đất này.
Đại Sở có còn hy vọng không?
Phục Linh cười mệt mỏi, gò má tái nhợt nhẹ tựa trên vai lão già Gia Cát Vũ.
Còn!
Lão già Gia Cát Vũ hiếm khi nghiêm túc một lần, lão cười tang thương, cười dịu dàng, tang thương thế gian này quá nhiều người phải chết, dịu dàng vì cuối cùng Phục Linh cũng dựa vào vai lão, họ đều đã bạc trắng mái đầu, nếu không có chiến tranh thì sẽ là một mối tình đẹp tuổi xế chiều.
Giết! Giết cho ta!
Chiến tranh quá tàn khốc, sự dịu dàng ấm áp tạm thời cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Đại quân Thiên Ma lại quay lại, tấn công tường thành Nam Sở.
Thấy vậy, dù là nam nữ tu sĩ đang lén gạt nước mắt hay thầm đau lòng hẹn thề ba đời ba kiếp thì đều đứng dậy, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, một lần nữa lao thẳng lên tường thành.
Bùm! Rầm! Uỳnh!
Trận chiến nổ ra ngay tức thì, tiếng ầm ầm nổ vang lại vọng khắp đêm đen.
Lần này, cuộc tấn công của Thiên Ma rất hung dữ, kẻ nào cũng như kẻ điên, ngã xuống rồi lại có kẻ khác xông lên.
Tường thành Nam Sở lại bị công phá, tường thành ba triệu dặm bị phá thủng hơn chục lỗ, không biết có bao nhiêu Thiên Ma đã xông lên.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Năm lãnh thổ lớn của Nam Sở cũng vậy, từng truyền tống vực môn hạ xuống, binh tướng Thiên Ma như thuỷ triều ùn ùn lao ra, hung tợn mà khát máu, muốn nuốt chửng núi sông Đại Sở.
Trận chiến này kéo dài ba ngày.
Vô số tu sĩ Đại Sở chết trận, không biết đây đã là lần thứ mấy họ đẩy lui được tấn công của Thiên Ma.
Lại là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp Nam Sở, từng người đẫm nước mắt ôm lấy người thân của mình trong vòng tay, hy vọng họ có thể sống lại.
Màn đêm, lại chìm vào im ắng.
Bùm!
Không biết đến lúc nào mới có tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Tiếng động ấy phát ra từ phía trụ sở chính của Thiên Đình, nhìn ra xa thấy vô số thần quang, thần khí màu vàng phun ra, có thiên âm đại đạo vọng lại, dị tượng tứ đại thần thú đan xen, trong màn đêm tối trông rực rỡ lạ thường.
Đột phá rồi?
Ánh mắt tu sĩ Đại Sở đều đổ dồn về phía đó.
Đột phá rồi?
Trong đại điện Thiên Huyền Môn, phía Đông Hoàng Thái Tâm hơi thở dồn dập, kích động đến nỗi cơ thể run lên.
Thú vị!
Trên hư thiên Bắc Chấn Thương Nguyên, Thiên Ma Đại Đế cười nhạt, tựa như cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở trụ sở chính của Thiên Đình.
Phá! Phá cho ta!
Trong đêm đen, tiếng hét lớn của Diệp Thành giống như tiếng sấm rền.
Toàn thân toả ra kim quang sáng rực, hắn bước lên trời, vung một quyền vào hư không.
Ngay lập tức, trong hư không xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, bước qua cánh cửa đó, hắn mới chính thức lên cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn.
Giết!
Tinh thần chiến đấu của Diệp Thành ngút trời, toàn thân hừng hực như lửa, giống như một tia thần mang, hắn đi thẳng tới cánh cửa đó, một bước như đi qua cả quãng thời gian cổ xưa, một chân bước vào cánh cửa sáng.
Nhưng hắn mới chỉ đặt một chân, còn chưa đặt chân thứ hai vào thì trên cửu tiêu đã có sấm sét giáng xuống.
Phụt!
Thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra, hắn bay khỏi hư thiên giống như sao băng rơi xuống, ánh sáng quanh người cũng dần dập tắt khi hắn rơi xuống.
Thua rồi, hắn thua rồi, không phải thua bản thân mà là thua trời, sấm sét từ cửu tiêu khi nãy là thiên khiển, vào thời khắc cuối cùng khi hắn chuẩn bị đột phá thì trời cao đã giáng cho hắn một đòn nặng nề.
Nhạt nhẽo! Nhạt nhẽo!
Thiên Ma Đại Đế cười nhạo báng, hai tay chống má, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Trong Thiên Huyền Môn, các lão bối Chuẩn Đế đều chỉ tay lên trời mắng: “Ông đúng là vô tình, vô tình!”
Giữa đống đổ nát, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, đôi mắt màu máu phẫn nộ nhìn trời, nếu vào giây cuối cùng không có thiên khiển thì lúc này hắn đã lên cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn rồi.
Bùm!
Trên cửu tiêu lại có tiếng sấm nữa, cái nhìn phẫn hận của Diệp Thành dường như đã khiến ông trời tức giận.
Diệp Thành phun ra một búng máu, linh hồn bị thương nặng, bị thiên khiển đánh vào tạo thành một vết nứt rồi phát triển thành đạo thương.