Tiên Võ Đế Vương

Chương 1491:  Diệp Thành im lặng



Ầm! 

 Sau khi Thánh thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới, bầu trời Đại Sở nứt lìa, một luồng uy áp khiến thiên địa run rẩy chợt xuất hiện. 

 Hay! 

 Trong đại điện Thiên Huyền Môn, tất cả mọi người đều kích động hô lên, vì Diệp Thành thật sự đã có sức chiến đấu sánh ngang với Thiên Ma Đại Đế. 

 Không ai ngờ được Diệp Thành lại có thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới vào lúc này. 

 Phải biết rằng Diệp Thành không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, hắn chỉ truyền thừa bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chứ không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, hắn chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, dù ở đại thành cũng khó chống lại Thiên Ma Đế. 

 Nhưng khi mở Huyết Tiếp Hạn Giới thì mọi thứ lại khác. 

 Huyết Tiếp Hạn Giới, cực cận thăng hoa của huyết mạch, đó là trạng thái không chết, không bị thương đủ để bù đắp thiếu sót một nửa Hoang Cổ Thánh Thể của Diệp Thành. 

 Ầm! 

 Bầu trời Đại Sở vẫn đang rung lên, dường như không chịu được uy áp của Diệp Thành nên nứt ra từng tấc từng tấc một. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Đại quân Thiên Ma, vô số binh tướng Thiên Ma dường như cũng không chịu được uy áp của Diệp Thành, liên tục bị nghiền thành tro bay, dù là ma binh hay ma tướng thì đều bò rạp dưới đất. 

 Huyết Tiếp Hạn Giới, thú vị! 

 Trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế hứng thú nhìn về phương Nam, khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, đôi mắt đầy tịch diệt luân hồi vẫn loé lên u quang đùa cợt, Diệp Thành càng mạnh ông ta càng hưng phấn. 

 Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! 

 Đất trời bùng nổ, liên tục hỗn loạn. 

 Nếu lắng nghe sẽ thấy là tiếng bước chân đi lại, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là cơ thể quá nặng nên mỗi khi bàn chân tiếp đất đều phát ra tiếng ầm. 

 Diệp Thành đi tới, giữa hai chân mày hiện ra Thánh văn cổ xưa, đó là Thánh văn chỉ Hoang Cổ Thánh Thể mới có, và chỉ khi mở Huyết Tiếp Hạn Giới mới xuất hiện, đó là vinh quang chí cao và cũng là lạc ấn nghịch thiên. 

 Hắn dừng lại, bước lên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên, mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, tay cầm Lục Thiên Đại Kích, trên đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, chân giẫm trên Hoàng Kim Thánh Hải, toàn thân có ngọn lửa màu vàng rực rỡ, Thánh thể cường đại như được đúc ra từ vàng, trông hắn như vị chiến thần Bát Hoang cái thế. 

 Lúc này, đại quân Thiên Ma đều đã dừng lại, không dám nhìn thẳng vào uy nghiêm của Thánh thể, càng không có ai dám tấn công hắn. 

 Ma binh và ma tướng không dám tiến lên trước, nhưng trên hư thiên phía Bắc lại có một bóng dáng yêu kiều bước ra với vẻ mặt thờ ơ như một nữ vương vô song, mang theo phong thái tuyệt thế, đó chính là ma quân cuối cùng còn sống sót dưới trướng Thiên Ma Đế: Thiên Nữ Ma Quân. 

 “Ngươi đấu không lại Thiên Ma Đế đâu”, Thiên Nữ Ma Quân đứng lại, nhìn Diệp Thành từ nơi cách mấy chục nghìn dặm, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe như khúc nhạc cửu tiêu. 

 Diệp Thành không nói lời nào, khẽ cất bước, một bước đi được mấy chục nghìn dặm, bàn tay to màu vàng kim vung lên mang theo uy lực diệt thế, giáng về phía Thiên Nữ Ma Quân, bàn tay còn chưa hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ. 

 Đến giờ không còn gì để nói nữa, dù cô với A Lê của năm xưa có quan hệ gì, ta cũng phải giết cô. 

 Thiên Nữ Ma Quân hơi nhíu mày, lập tức tạo ấn quyết. 

 Ngay lập tức, một cái bóng khổng lồ xuất hiện sau lưng cô ta, đó là một bóng người hư ảo, có lẽ là một nữ tử, tuy không nhìn rõ mặt nhưng cũng phong hoa tuyệt đại như Thiên Nữ Ma Quân. 

 Bóng người đó rất cường đại, có thể chặn được bàn tay to khổng lồ của Diệp Thành. 

 Nghịch Thế Luân Hồi! 

 Diệp Thành khẽ nói, trong lòng bàn tay khổng lồ xuất hiện một ấn ký luân hồi. 

 Lập tức, bóng người cao ngất phía sau Thiên Nữ Ma Quân sụp đổ rồi tan biến trong tích tắc, mọi dị tượng bí thuật thần thông và đạo tắc của cô ta cũng hoá thành hư vô. 

 Thiên Nữ Ma Quân nửa quỳ trên đất như cúi đầu chịu thua, với sức chiến đấu thông thiên của cô ta mà vẫn khó ngăn được một chưởng của Diệp Thành. 

 Diệp Thành thu hồi thần thông rồi bước tới, khi đi qua Thiên Nữ Ma Quân, uy áp vô song của hắn nghiền nát cô ta thành u hồn rồi hoàn toàn tan biến giữa đất trời. 

 Cảnh tượng này khiến cho binh tướng Thiên Ma run sợ, cô ta là Thiên Nữ Ma Quân đó! Ma quân mạnh nhất dưới trướng Thiên Ma Đại Đế mà lại không ngăn được một chưởng của Thánh thể, rốt cuộc Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đến mức nào? 

 Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thiên Ma Đại Đế. 

 Không chỉ đại quân Thiên Ma mà phía Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn cũng nhìn về phía Thiên Ma Đại Đế. Trận đại chiến chân chính sắp bắt đầu rồi, nếu Diệp Thành thắng thì Đại Sở sống, nếu Diệp Thành thua, Đại Sở sẽ chết. 

 Lại nhìn đến Thiên Ma Đế, ông ta đã đứng dậy khỏi vương toạ, thoải mái xoay khớp cổ, cười đùa: “Ngươi đã có tư cách để chiến đấu với bản đế rồi, nhưng cũng chỉ là có tư cách mà thôi”. 

 Diệp Thành im lặng, lẳng lặng đứng đó nhìn Thiên Ma Đế. 

 Cho dù với tu vi và sức chiến đấu bây giờ hắn có thì khi đối mặt với Thiên Ma Đại Đế, trong lòng hắn vẫn có cảm giác sợ hãi, đó là một bậc Đại Đế, cho dù bị áp chế tu vi thì vẫn có tư cách ngạo nghễ thiên hạ. 

 “Lời của bản đế vẫn được tính đấy”, Thiên Ma Đế bước xuống khỏi vương toạ, cười tàn độc nhìn Diệp Thành: “Nếu quy phục Thiên Ma Vực, ngươi sẽ là ma quân chí cao vô thượng dưới trướng bản đế”. 

 “Chiến đấu với đế, chưa chắc sẽ thua”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu vẫn đều đều. 

 “Ngu dốt!”, Thiên Ma Đại Đế cười nhạt lắc đầu: “Ngươi thật sự cho rằng Thánh thể đại thành mở Huyết Tiếp Hạn Giới là có cơ hội chiến thắng sao? Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi đánh giá Đại Đế thấp quá rồi”. 

chapter content