Có điều ông ta hết lần này tới lần khác trảm vào thánh thể nhưng Diệp Thành lại cũng không vừa, hắn xông ra ngoài liên tục giống như một kẻ giết mãi không bao giờ chết khiến Đại Đế như ông ta nhìn mà cũng không khỏi bất lực mà phát điên.
Vì sao ngươi còn chưa chết?
Sau tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hư thiên, ông ta lại trảm một kiếm xuyên vào thánh thế của Diệp Thành.
Diệp Thành giơ tay lên, một tay cầm chặt đế kiếm đang đâm xuyên vào cơ thể mình sau đó giơ hiên viên kiếm lên, cứ thế đâm xuyên vào ngực Thiên Ma Đại Đế.
Cảnh tượng này như dừng lại trong giây lát.
Nhìn vào hư thiên, một kiếm của Thiên Ma Đại Đế đâm xuyên cơ thể Diệp Thành còn nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên vào ngực Thiên Ma Đại Đế, cả hai hồi lâu không di chuyển giống như pho tượng bất động.
Thiên địa chìm vào im ắng.
Thiên địa tăm tối trở nên hoang tàn.
Bầu không khí im lặng bao trùm khắp nơi nơi.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn hư thiên, nhìn hai bóng hình như pho tượng được điêu khắc.
A…!
Sau tiếng gằn phẫn nộ của Thiên Ma Đại Đế, bầu không khí im ắng ấy mới bị phá vỡ.
Trong lúcn ày, đế đạo pháp tắc của ông ta rung lên đẩy Diệp Thành dịch đi.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành bay đi, phần nửa đầu bị đế đạo pháp tắc trảm lìa, khi rơi xuống đất thì đã thành cả vũng máu, thánh thể mạnh mẽ gần như tàn phế, hắn cũng bị đánh tới tấp không còn giữ được trạng thái Huyết Tiếp Hạn Giới.
Vút!
Hiên Viên Kiếm bay ra đâm vào mặt đất màu máu.
Vút!
Đế kiếm của Thiên Ma Đại Đế cũng rơi khỏi hư thiên, cùng cắm vào mặt đất đẫm máu.
Ha ha ha…!
Không lâu sau đó, Thiên Ma Đại Đế bật cười vang vọng khắp đất trời không hề kiêng dè.
Ông ta đứng sừng sững giữa hư thiên, thân hình lảo đảo, có khả năng ngã ra bất cứ lúc nào. Ông ta cười tôi độc: “Bản tôn từng nói ngươi không thể giết được ta đâu, ngươi không giết được…”
Thế rồi ông ta cứ thế bật cười, cười mãi cười mãi đột nhiên ngừng lại.
Sắc mặt ông ta thay đổi, nỗi khiếp sợ choán ngập đôi mắt như thể ông ta trông thấy việc gì đáng sợ lắm.
Thế nhưng lớp da trên cơ thể lại phủ thêm một lớp phù văn có trật tự của đế đạo thần tắc bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
Không chỉ lớp da mà đến cả tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, mỗi một đoạn đế cốt, mỗi một dòng đế huyết cũng có thêm đế đạo thần tắc phù văn dị thường.
Đó chính là đế đạo thần tắc của Hiên Viên Đế.
Trước đó, Diệp Thành vung một kiếm xuyên ngực Hiên Viên Đế, đế đạo thần tắc trên Hiên Viên Kiếm cũng lạc ấn vào trong cơ thể Hiên Viên Đế, đó là một loại đế thuật cực đạo do Diệp Thành và Hiên Viên Kiếm cùng hoàn thành.
Hiên Viên, ngươi không thể như vậy.
Thiên Ma Đại Đế thét gào, huyết mạch run rẩy, đạo tắc xoay vần, ông ta muốn loại bỏ pháp tắc đế đạo của Hiên Viên Đế nhưng mọi thứ đã quá muộn vì đế đạo pháp tắc kia của Hiên Viên Đế đã tâm nhập vào nguyên thần của ông ta.
Thiên Ma Đại Đế sợ rồi, ông ta lảo đảo lùi về sau, đôi mắt trố ra, con ngươi co lại chỉ còn bằng đầu mũi kim.
Ông ta là đại đế cái thế nhưng giây phút này lại cảm nhận được thế nào là sợ hãi, vì có một loại sức mạnh khiến linh hồn ông ta phải run sợ đang nhanh chóng bộc phát, đó là đế đạo pháp tắc của Hiên Viên Đế.
Rầm!
Sau tiếng nổ rầm trời, đế đạo pháp tắc của Hiên Viên Đế bùng nổ.
Cơ thể Thiên Ma Đại Đế nổ tung, ngã khỏi hư thiên, ngã xuống đất tạo thành một vũng máu.
Diệp Thành đứng đậy, hắn lê thân xác tàn tạ của mình lảo đảo bước đi, cứ thế ghì lên người Thiên Ma Đại Đế, hắn cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng vào nắm đấm nện về phía Thiên Ma Đại Đế.
“Quyền này là vì Tịch Nhan”, Diệp Thành mặt mày nhơ nhuốc máu và nước mắt, hắn vung tay đánh tới mức huyết cốt của Thiên Ma Đại Đế bay tứ tung.