Tiên Võ Đế Vương

Chương 1498: Đó là Đại Đế cơ mà



 

 Diệp Thành như kẻ hoá điên, hắn điên cuồng vung nắm đấm không hề biết mệt mỏi, mỗi cú đấm đều vô cùng mạnh bạo, cơ thể Thiên Ma Đại Đế hết lần này tới lần khác liền lại nhưng cũng lại liên tiếp bị đánh tơi bời.  

 

Bịch! Bịch!  

 

Mặt đất rúng động, mỗi một nắm đấm Diệp Thành giáng xuống đều khiến đại địa rung chuyển, tiếng động ầm vang trở thành âm thanh duy nhất tồn tại giữa đất trời.  

 

Thiên Ma binh tướng thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ nhìn Diệp Thành.  

 

Mỗi lần Diệp Thành vung tay thì trái tim hắn như vụn vỡ, từng bóng hình đẫm máu hiện lên trong tầm mắt hắn, đó là nỗi đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến bàn tay cầm kiếm của Thiên Ma binh tướng run lên, đáng sợ đến mức chúng không dám tiến lên phía trước, đáng sợ đến mức chúng quên đi mình phải đi ứng cứu Đại Đế.  

 

Không biết mất bao lâu thiên địa mới trở lại im ắng không còn rúng động nữa, cũng không còn tiếng gào thét của Diệp Thành nữa.  

 

Diệp Thành ngã ra đất, hắn bất lực vung nắm đấm.  

 

Thiên Ma Đại Đế không còn nữa bởi ông ta đã bị thánh quyền của Diệp Thành đánh tan, một vị Đại Đế bị đánh chết, đế huyết cũng theo đó mà thấm đẫm vùng đất rộng lớn này, tế gọi ra anh hồn của chín mươi chín triệu người của Đại Sở.  

 

Có lẽ Thiên Ma Đại Đế cho tới chết cũng không dám tin rằng một người thống ngự cả thế giới như ông ta lại chết trong tay một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.  

 

Một vị Đại Đế như ông ta sẽ không cam tâm, sự tự tin, cao ngạo và mọi truyền thuyết cũng như thần thoại về ông ta đều sẽ bị chôn vùi ở vùng đất bất phàm này, ngay trong trận chiến này. Đại Đế không phải là vô địch, Đại Đế không phải là có thể tàn sát hàng loạt.  

 

“Đại…Đại Đế chết rồi?”, trên đại địa đẫm máu, đại quân Thiên Ma đang thẫn thờ hồi lâu hiện giờ mới phản ứng lại.  

 

“Không….không thể nào, không thể nào”.  

 

“Đó là Đại Đế cơ mà”, tất cả Thiên Ma đều đang thét gào, bọn chúng không thể chấp nhận được sự thật này, không thể chấp nhận được vị thần trong lòng mình lại hồn bay phách tán, tín niệm của bọn họ cũng tan biến sau khi Đại Đế bỏ mạng.  

 

“Thắng rồi! Thắng rồi”, trong Thiên Huyền Môn, một nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế nghẹn ngào, nước mắt dàn dụa.  

 

“Hắn đã trảm được Đại Đế rồi, hắn đã trảm được Đại Đế rồi”, Phục Nhai là người kích động nhất, một Thánh Thể Đại Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể mạnh hơn cả một vị Đế Đạo.  

 

“Thánh Thể cuối cùng cũng không khiến vạn vũ thương sinh thất vọng”, Đông Hoàng Thái Tâm run rẩy, nụ cười mang theo những giọt nước mắt.  

 

Vù!  

 

Khi tất cả mọi người đang vô cùng kích động thì Đại Sở lại lần nữa rúng động, nơi khởi nguồn của mọi sự chính là từ thiên ma trụ chọc trời ở phía Bắc của Đại Sở.  

 

Thiên Ma Trụ chọc trời rung lên kịch liệt, từng luồng sáng đen kịt tản ra tứ phương, một luồng áp lực khiến thiên địa run sợ xuất hiện, đó là thử thách mà chỉ có Đại Đế giáng lâm mới có.  

 

Thấy vậy, người của Thiên Huyền Môn trước đó còn đang kích động thì lúc này chợt biến sắc: “Còn có Đại Đế?”  

 

“Diệp Thành, huỷ đi thiên ma trụ kia”, Đông Hoàng Thái Tâm rít lên, Đại Sở hiện giờ không còn nổi sức để chống lại thêm một Đại Đế Thiên Ma thứ hai xuất hiện, nếu còn có kẻ mạnh như Đế Đạo giáng lâm thì cả Chư Thiên Vạn Vực sẽ chìm vào trong kỉ nguyên đen tối vĩnh viễn.  

 

Thế nhưng tiếng thét gào của bà ta lại bị lồng cấm che trời chặn lại, Diệp Thành không thể nào nghe thấy tiếng nói của bà ta.  

 

Đại Đế giáng lâm rồi! Đại Đế giáng lâm rồi!  

 

Khác với Thiên Huyền Môn, Thiên Ma chúng tướng giây phút trước còn đang tối sầm mặt thì lúc này lại sáng mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thiên Ma Trụ.  

 

Huỷ đi Thiên Ma Trụ kia!  

 

Huỷ đi Thiên Ma Trụ kia!  

 

Tất cả người của Thiên Huyền Môn đều đang gào thét, bọn họ khó khăn lắm mới có thể trảm diệt một vị Đại Đế và phải trả cái giá vô cùng thảm khốc, nếu như mọi hi sinh chỉ là vô ích thì bọn họ làm sao có mặt mũi mà đối mặt với chín mươi triệu anh hồn.  

 

Trong tiếng thét gào, Diệp Thành toàn thân đẫm máu khó nhọc đứng dậy, hắn lảo đảo bước đi, có thể ngã ra bất cứ lúc nào.  

 

Đông Hoàng Thái Tâm dù có hô gọi thế nào thì tiếng hô cũng không thể vượt ra khỏi Thiên Huyền Môn, có điều dù là vậy thì Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được, giống như bọn họ trong tương lai cùng kề vai tác chiến, đó là sự hiểu ngầm giữa những chiến hữu với nhau.  

 

Giết!  

 

Sau tiếng thét thấu trời, Diệp Thành lảo đảo xuông về phía Thiên Ma trụ.  

 


Đại quân Thiên Ma giống như nước thuỷ triều chắn trước Thiên Ma trụ chọc trời, muốn bảo vệ Thiên Ma trụ này để tạo tiền đề cho Thiên Ma Vực giáng lâm.  

 

Giết!  

Diệp Thành thét gào, thiêu đốt thánh thể đổi lại tinh nguyên, hắn giống như một đạo thần mang bay về phía Thiên Ma trụ.