Diệp Thành khắc tới cái tên cuối cùng thì cũng lấy vò rượu ra rắc xuống mộ phần vạn trượng.
Phía sau hắn, Đường Như Huyên và rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi cũng lần lượt làm vậy.
Dưới ánh trăng, chín mươi ba bóng người run rẩy cô độc, chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở mà chỉ còn lại chín mươi ba người.
Diệp Thành đi rồi, hắn quay về Nam Sở bước vào Thiên Huyền Môn.
Thiên Huyền Môn hiện giờ người ít đến đáng thương, bọn họ đã bị chiến tranh tàn sát đến mức thương tích đầy mình.
Trong trận đại chiến với Thiên Ma, Thiên Huyền Môn cũng phải trả cái giá thảm khốc, huyết tế ra vô số sinh mệnh, đại quân Thiên Ma bị áp chế tu vi, đó là công lao của những vong linh kia.
Ở nơi tận cùng của rừng trúc, Diệp Thành trông thấy Đông Hoàng Thái Tâm bạc trắng mái đầu, sắc mặt tái nhợt, tu vi không ổn định, nguyên thần bản mệnh gần như trong suốt, khoé miệng còn trào máu.
Ngồi đi!
Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lên tiếng rồi vội pha trà.
Nhìn người thanh niên trước mặt, cảm xúc của bà ta đa phần là kinh ngạc, hắn là người đầu tiên tàn sát Đại Đế của Chư Thiên Vạn Vực, mặc dù hắn không phải là hoàng đế nhưng đã vượt qua cả cửu hoàng.
Bất động như sơn nhạc, khó thấu như âm dương.
Câu nói này chính là lời đánh giá công tâm của bà ta với Diệp Thành, mặc dù tu vi của bà ta cao hơn hắn nhưng vẫn không thể nào nhìn thấu hắn.
Diệp Thành ngồi xuống, hắn khẽ nâng chén trà nhấp một ngụm mà còn thấy đắng hơn cả kiếp nhân sinh.
“Hôm nay ngươi muốn biết tất cả bí mật thì Đông Hoàng Thái Tâm không có lý do gì không nói”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lần nữa khẽ giọng lên tiếng.
“Đại Sở rốt cục là nơi thế nào?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc mang theo nỗi mỏi mệt mà tang thương khó nói thành lời: “Đối với Chư Thiên Vạn Vực mà nói thì lại là sự tồn tại thế nào?”
“Đại Sở chính là Chư Thiên Môn trong truyền thuyết, nó là cửa ngõ của Chư Thiên Vạn Vực, muốn vào Chư Thiên Vạn Vực phải đi qua Đại Sở”.
“Chư Thiên Môn?”, Diệp Thành cau mày, câu trả lời của Đông Hoàng Thái Tâm khiến hắn kinh ngạc, hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều khả năng liên quan về lai lịch của Đại Sở nhưng không hề nghĩ tới điểm này.
Chư Thiên Môn, hắn từng nghe Đông Hoàng Thái Tâm nói tới, Hoang Cổ Đại Đế trong một trăm ba mươi vị của Huyền Hoàng tử trận ngay trước Chư Thiên Môn, chính là vị Đại Đế duy nhất tử trận trong một trăm ba mươi vị đế.
Hiện giờ xem ra Huyền Cổ Đại Đế được chôn ở vùng đất này, đây là một bí mật vạn cổ.
Không biết vì sao vào giây phút này hắn lại thấy yêu mến vùng đất này như vậy, không một ai có thể ngờ tới vùng đất rộng lớn này lại từng chôn vùi một vị Đại Đế thống ngự Vạn Vực.
Không biết vì sao Diệp Thành dần dần thu lại suy nghĩ, hắn lại lần nữa lên tiếng hỏi: “Vì sao mỗi một thời đại của Đại Sở lại chỉ có một người có thể có tu vi chí cao, trong vô số chúng sinh lại chỉ có một người có thể trở thành Hoàng Đế?”
“Vì Chư Thiên Luân Hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng nói, “mặc dù Đại Sở là cửa ngõ của Chư Thiên Vạn Vực nhưng lại tự hình thành luân hồi, cái mà nó mô phỏng chính là Chư Thiên Vạn Vực, một kiếp đời ở Chư Thiên Vạn Vực chỉ có một người có thể trở thành Đế, mỗi một thời đại của Đại Sở cũng chỉ có một người có thể trở thành Hoàng Đế, ở vùng đất này một khi có hai người cùng có tu vi chuẩn thiên thì sẽ phá huỷ đi luân hồi của Đại Sở cho nên từ khi Thiên Huyền Môn trấn thủ Đại Sở thì đã lập ra cấm chế tiên thiên, mỗi một đời chỉ có một người trở thành Hoàng Đế”.
“Thế đạo này quá tàn khốc”, Diệp Thành lãnh đạm nói.
“Không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm gật đầu, “chính là con số lớn nhất , chư thiên luân hồi dùng giới hạn này, còn cứ cách hai đời Hoàng đế tu vi đỉnh phong lại có thay đổi là vì tận dụng luân hồi của thiên kính và hoàng kính, những thứ này đều là sức mạnh kì diệu, mọi thứ đều vì chư thiên luân hồi, mỗi một sinh linh, mỗi một tấc đất của Đại Sở cho dù là người phàm hay tu sĩ, cho dù là cỏ cây hay muông thú, dù là đại nhạc sơn xuyên hay cực đạo đế binh, nắm vùng cấm địa thì đều là trận cước tạo thành chư thiên luân hồi của Đại Sở, sự tịch diệt và trùng sinh của bọn họ trong luân hồi không hề chấm dứt trong khoảng thời gian dài nhưng điểm tương đồng là bọn họ vĩnh viễn không thể nào rời xa vùng đất này.”
“Vĩnh viễn không thể rời xa vùng đất này?”, Diệp Thành lên tiếng, “trong đó bao gồm cả cửu Hoàng của Đại Sở sao?”
“Đương nhiên không bao gồm bọn họ”, Đông Hoàng Thái Tâm vấn một lọn tóc, “đây cũng là một tia hi vọng của Chư Thiên Vạn Vực dành cho Đại Sở, chỉ có phong vị Hoàng Đế của Đại Sở mới có tư cách rời xa vùng đất này”.
“Cho nên chín đời Hoàng Đế không hề chết mà đi tới Chư Thiên Vạn Vực”.