Tiên Võ Đế Vương

Chương 1550: Sau đó thì sao?



Nghe người nói vậy, người đàn ông vạm vỡ cứ thể ngó lơ mà chỉ chuyên tâm lắc xúc xắc trong bát. 

 Và cũng vào giây phút ông ta đặt cái bát xuống bàn thì một cái túi đựng đồ được ném ra. 

 Đó là túi tiền của Diệp Thành, lần này bên trong đó có không ít tiền, toàn bộ tài sản của hắn có hơn hai nghìn nguyên thạch. 

 Mở! 

 Người đàn ông vạm vỡ hô lên, cái bát mở ra. 

 Sau khi ông ta mở cái bát ra, tiếng mắng chửi vang lên chấn động cả Đổ Phường, đám tu sĩ thua cược tức tối suýt chút nữa nhảy lên bàn cược, thậm chí có những người còn định đánh cả người đàn ông vạm vỡ kia. 

 Liên tiếp ra bốn lần tiểu, có muốn sống nữa không hả? 

 Thấy những người xung quanh liên tiếp mắng chửi, người đàn ông vạm vỡ chỉ nhún vai, không chịu được cảnh này thì sao làm được nhà cái, hắn ta gặp cảnh này nhiều nên cũng quen rồi, hắn cũng chẳng sợ chuyện gì xảy ra và cũng chẳng ai dám gây chuyện. 

 Phía này Diệp Thành đã cất đi hai nghìn nguyên thạch, hắn nhét vào trong ngực áo. 

 Ở bên, khuôn mặt Phạm Thống đã tối sầm lại, đều tới đây để kiếm tiền mà chuyện gì xảy ra đây? 

 Diệp Thành ho hắng, hắn cứ thế lùi ra ngoài. 

 Sau khi ra khỏi bàn cược, Diệp Thành không rời đi luôn mà quay người sang bên bàn cược khác, mục đích là để tránh người ta chướng tai gai mắt. 

 Không lâu sau đó Diệp Thành đã ngắm trúng một cái bàn cược. 

 Không tới ba phút hắn đã kiếm thêm được rất nhiều nguyên thạch và rời đi tới một bàn cược khác. 

 Tôn chỉ của hắn chính là chơi một lần đổi một lần. 

 Cũng chính vì tôn chỉ này nên tên này liên tiếp suất hiện trước từng bàn cược, cứ thắng được một mẻ lớn lại đổi bàn cược nên chỉ trong chưa tới nửa canh giờ hắn đã kiếm về được một trăm nghìn nguyên thạch. 

 Đủ hai trăm nghìn rồi, dừng thôi! 

 Diệp Thành dừng chân trước một bàn cược vừa mới tới, trong lòng thầm nghĩ. 

 Cũng vì vết xe đổ lần trước khi ở Đan Thành nên một nơi cá cược như thế này có thể thắng tiền nhưng không được thắng quá nhiều nếu không sẽ có người kiếm chuyện, giống như Lăng Tiêu năm trước, nếu không phải ở Đan Thành không thể giết người thì có lẽ hắn đã bị xử lý từ lâu rồi. 

 Diệp Thành đang mải nghĩ ngợi thì có một người vỗ vai hắn. 

 Diệp Thành vô thức quay đầu, khoé miệng giật giật. 

 Phía sau hắn là một lão già giảo hoạt, nói chính xác là một lão già giảo hoạt mặc cái quần hoa loè loẹt, không sai, từ đầu tới chân ông ta chỉ mặc mỗi một cái quần hoa, không cần nói cũng biết đó chính là Phạm Thống. 

 “Chuyện…chuyện gì vậy?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống từ đầu tới chân và đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cái quần của ông ta. 

 “Đừng nhắc nữa, liên tiếp ra mười mấy ván đều là tiểu”, Phạm Thống mắng chửi, nước bọt bắn tung toé. 

 “Sau đó thì sao?” 

 “Sau đó thì ta thua chỉ còn mỗi cái quần lót này”. 

 “Sau đó thì sao?” 

 “Cho ta vay ít tiền, thắng rồi ta trả ngươi”. 

 “Ta không có”, Diệp Thành lắc đầu dứt khoát, có tời mới biết ông ta vay tiền xong thì có trả hay không. 

 “Tên chết tiệt này, ta…” 

 “Vị đạo hữu này, gia chủ nhà ta có lời mời”, không đợi Phạm Thống nói xong thì một lão già mặc y phục tím đã xuất hiện trước mặt hai người, câu nói này là nói với Diệp Thành nhưng ánh mắt lại nhìn sang Phạm Thống. 

 Đều đến đây để kiếm tiền sao ngươi có thể thua tới mức thê thảm thế này? 

 Lão già mặc y phục tím liếc nhìn Phạm Thống từ đầu tới chân còn Diệp Thành lai nhìn lão già mặc y phục tím, thầm nghĩ những gì nên đến đã đến rồi, nếu không phải Phạm Thống đến thì nói không chừng hắn đã thắng cược và rút khỏi đây trót lọt. 

 “Tiểu hữu, xin mời”, lão già mặc y phục tím nhìn sang Diệp Thành. 

 “Tiền của ta”, Diệp Thành thật sự chỉ muốn mắng chửi liên mồm. 

 “Đương nhiên sẽ không thiếu phần của tiểu hữu”, lão già giơ tay lên lấy lại túi tiền mà Diệp Thành vừa ném ra sau đó đưa lại cho hắn. 

 “Ta cũng đi”, Phạm Thống nói rồi đi theo. 

 “Ngươi chơi chỗ khác đi”, lão già phất vạt áo khiến Phạm Thống vừa định đi theo lập tức quay lại chỗ cũ, cái quần lót hoa sáng màu ông ta mặc trông hết sức choán mắt.