Tiên Võ Đế Vương

Chương 1556: Vẫn là câu nói kia



Diệp Thành vô thức ngửa đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện phía trên sòng bạc có một chiếc gương thần to cỡ lòng bàn tay đang lơ lửng ở đó. 

 Ù! Ù! 

 Gương thần rung lên liên tục, tản ra thần quang rực rỡ, đan xen với đạo uẩn huyền bí, tựa như có thể soi sáng mọi thứ giả dối trên thế gian, đó là một món pháp bảo bất phàm, Diệp Thành nhìn thấy cũng kinh ngạc. 

 Hôm qua không thấy gương thần này mà! 

 Diệp Thành xoa cằm nói nhỏ, liếc nhìn chiếc gương lần cuối rồi bước vào sòng bạc. 

 Vừa đi vào hắn đã thấy một người, nhìn kỹ hơn thì chẳng phải ông lão áo tím hôm qua đã lôi hắn đi sao? 

 Nhìn thấy ông ta, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy ngứa tay, ngày hôm qua chính ông lão này là người đã ném hắn ra ngoài. 

 Nhưng dù trong lòng khó chịu, Diệp Thành vẫn không thể hiện ra mà tiếp tục đi vào, việc nhỏ không nhịn thì không làm được việc lớn, hắn đến đây để kiếm tiền, không phải để đánh nhau. 

 Hôm nay hắn đã thay đổi diện mạo, hơn nữa còn dùng bí thuật Thái Hư Che Hồn để không bị nhận ra, hắn cũng tự tin rằng ông lão áo tím sẽ không nhận ra mình. 

 “Tiểu hữu, lại tới à?”, đang đi, ông lão áo tím chợt cười cợt chặn trước mặt Diệp Thành. 

 “Lại là thế nào? Lão tử tới đây lần đầu”, Diệp Thành nhướng mày: “Sao, không hoan nghênh à?” 

 “Nói thật thì không hoan nghênh lắm”, ông ta vuốt râu đáp. 

 “Làm ăn mà còn có đạo lý đuổi khách hả?”, giọng Diệp Thành thô tục, rất tương xứng với diện mạo vạm vỡ, oai phong của hắn, trên mặt hắn lộ vẻ hung ác, thật sự giống cường đạo đao dính đầy máu, diễn vô cùng chân thực. 

 “Gia chủ nhà ta nói rồi, cứ thấy ngươi trong sòng bạc là… ném ra ngoài”. 

 “Ức hiếp người quá đáng, ông có biết ta là ai không? Ta…” 

 “Đương nhiên lão phu biết ngươi là ai”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị ông lão áo tím ngắt lời, ông ta phất tay áo, diện mạo cao lớn vạm vỡ của Diệp Thành lập tức về lại như cũ. 

 “Ta…”, Diệp Thành tức thở không ra hơi, suýt thì sặc. Điều này thật sự khiến hắn rất bất ngờ, hoá ra ông lão áo tím đã nhận ra hắn từ lâu mà hắn còn ở đó thận trọng diễn kịch, bây giờ xem ra, từ đầu đến cuối hắn chỉ như một thằng hề. 

 “Mới sáng sớm tiểu hữu đã tới góp vui, đúng là rất có lòng. Lão phu cũng nên bày tỏ một chút mới phải”, thấy vẻ mặt Diệp Thành thay đổi liên tục, ông lão áo tím giơ tay, vung một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt còn đang ngơ ngác của hắn. 

 Chát! 

 Sau tiếng tát giòn giã vang dội, giây trước Diệp Thành vẫn còn ở trong sòng bạc, giây sau đã bay ra ngoài. 

 Woa! 

 Nhìn Diệp Thành bay ra ngoài, cả sòng bạc đứng hình một giây nhưng cũng chỉ một giây đó thôi, so với tư thế Diệp Thành bay ra ngoài, bọn họ càng quan tâm đến con số trên xúc xắc hơn. 

 Oa! 

 Bên ngoài sòng bạc, Diệp Thành đã bò dậy, hai chân mềm nhũn, đầu óc ong ong, hai mắt nổ đom đóm. 

 Ha ha ha! 

 Trong gian phòng trên tầng ba của sòng bạc nhà họ Mục, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành bị ném ra đường mà không khỏi bật cười nghiêng ngả, tối qua Diệp Thành cũng bị ném ra ngoài như thế này, tư thế rất khôi hài. 

 “Thánh Nữ, người này không hề đơn giản”, ông lão áo tím bước vào, vuốt râu trầm ngâm lên tiếng: “Không nói đâu xa, chỉ riêng thần thông dịch dung của hắn thôi đã rất thần bí, nếu không nhờ gương thần báo trước thì với nhãn lực của ta cũng rất khó nhìn ra sơ hở”. 

 “Đương nhiên ta biết hắn không đơn giản”, Mục Uyển Thanh dời mắt, lấy bầu rượu từ trong túi đựng đồ ra. 

 “Ta nghĩ người thế này nên kết bạn thì tốt hơn, cũng không thể treo gương Thần Cơ trước cửa sòng bạc mãi được mà”. 

 “Một thời gian nữa rồi tính”, Mục Uyển Thanh nhấp một ngụm rượu: “Lai lịch của hắn quá bí ẩn, chưa biết chừng lại là người của Khô Nhạc hay mấy hoàng huynh của Huyền Vũ phái tới. Ảnh vệ của nhà họ Mục đang điều tra rồi, chưa xác định được thân phận của hắn, ta không thể đưa hắn về dưới trướng”. 


 “Thánh Nữ, xin hãy nghe lời này của lão phu”, ông lão áo tím chắp tay trước Mục Uyển Thanh, dũng cảm nói: “Vì Nhược Thiên Huyền Vũ đã sa sút mà nhà họ Mục đã phải đối mặt với áp lực rất lớn, chưa nói đến những hoàng tử khác, ngay cả luyện đan sư cấp bảy Khô Nhạc Chân Nhân kia cũng không phải người mà chúng ta có thể đối phó”. 

 “Đừng nhắc đến Khô Nhạc với ta”, Mục Uyển Thanh chợt ném bầu rượu vỡ tan, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt đẹp: “Huyền Vũ rơi vào tình cảnh hiện tại đều do ông ta mà ra, chỉ vì Huyền Vũ làm đồ nhi của ông ta bị thương mà ông ta ra tay độc ác như thế, đúng là mất mặt tiền bối”. 

 “Vẫn là câu nói kia, chuyện của nhà Chu Tước, Thánh nữ đừng tham gia vào thì tốt hơn”. 

 “Đừng nói nữa, tiếp tục tìm Thánh huyết đi”, Mục Uyển Thanh phất tay rồi xoay người bước ra ngoài.