Diệp Thành hạ quyết tâm, nhất định phải gom đủ tiền để mua nhà ở tầng thứ hai, như vậy mới có thể lên tầng thứ ba. Ở tầng thứ ba, xác suất gặp được người chuyển kiếp đó cao hơn ở tầng thứ hai nhiều, vì người trên đó chắc chắn sẽ đi qua tầng thứ ba.
“Tiểu tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi”, đang đi, bỗng có người vỗ vai Diệp Thành.
Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành vô thức quay sang mới thấy không biết Phạm Thống đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
“Sao ở đâu cũng có ông thế?!”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống từ đầu đến chân một lượt, hôm nay trông ông ta càng kỳ quái hơn, khoác một miếng vải đen, mặc quần đùi hoa, lại thêm mái tóc như tổ gà, nhìn thế nào cũng giống ăn mày lánh nạn, vô cùng chướng mắt trên đường phố.
“Ngươi nói vậy là sao hả?!”
“Ông có biết ăn mặc thế này ra đường rất dễ bị đánh chết không?”, Diệp Thành nói một câu rất chân thành, nói xong còn lùi lại một bước, vẻ mặt như không quen ông ta.
“Đừng trù ẻo lão tử”, Phạm Thống vò mái tóc như tổ gà: “Nào, nói cho ta nghe sao lại bán nhà? Mới sáng sớm đã thấy tấm biển treo trước nhà ngươi, có chuyện gì thế?”
“Còn có thể thế nào, hết tiền thôi chứ sao”.
“Không phải chứ! Sư tôn của ngươi lợi hại như vậy mà ngươi lại không có tiền?”, Phạm Thống nhìn Diệp Thành với vẻ không tin.
“Ông ấy đi chơi rồi, không để lại tiền cho ta”, Diệp Thành ngoáy tai, tìm cho mình một lý do rất chính đáng.
“Vậy thì tốt, mau bán nhà đi rồi cho ta mượn một ít”.
“Biến”, Diệp Thành mắng xong thì quay đầu bỏ đi.
“Đừng đi mà!”, Phạm Thống vội vàng kéo Diệp Thành lại, đầu tiên là thần bí liếc nhìn xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng bảo: “Ta có việc nên mới tìm ngươi, dạo này ta tìm được một món bảo bối, có muốn đi xem cùng ta không?”
“Có bảo bối ông không tự mình hưởng đi, sao lại nghĩ tới ta?”
“Linh tinh, chúng ta là hàng xóm mà, có miếng ngon phải chia cho nhau chứ”.
“Vậy ông nói ta nghe đi, là bảo bối gì?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phạm Thống, đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin lời ông ta nói, một con bạc thua sạch chỉ còn mỗi cái quần lót, đa phần chỉ là nói dối.
“Ngươi đã nghe nói đến Đại Địa Linh Mạch chưa?”, Phạm Thống nháy mắt với Diệp Thành.
“Đại Địa Linh Mạch?”, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đâu chỉ nghe nói, hắn còn từng hấp thu Đại Địa Linh Mạch rồi ấy chứ. Trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông ở Đại Sở, Đại Địa Linh Mạch còn cho hắn một vận may không nhỏ, bây giờ lại nghe đến bốn chữ này khiến hắn nhất thời thất thần, dường như nhớ lại chuyện cũ từ nhiều năm trước.
“Có vẻ ngươi đã từng nghe”, Phạm Thống cười xấu xa.
“Ông biết ở đâu có Đại Địa Linh Mạch à?”, Diệp Thành bình tĩnh lại, thăm dò nhìn Phạm Thống.
“Đương nhiên là biết rồi”, Phạm Thống vuốt tóc: “Đại Địa Linh Mạch không hoàn chỉnh đó là ta tình cờ thấy được trong lúc đi du ngoạn năm xưa”.
“Nếu đã biết, sao ông không hấp thu?”
“Ta cũng muốn lắm chứ”, Phạm Thống ho khan: “Trên Đại Địa Linh Mạch có một cây Thiên Niên Thụ Yêu, hơn nữa còn là loại rất lợi hại, mỗi lần ta xông tới cướp đều bị đánh tơi tả”.
“Đánh không lại nó, ông không biết đường tìm người giúp à?”, Diệp Thành liếc Phạm Thống.
“Tìm tu sĩ thực lực mạnh thì đến canh ta cũng chẳng còn mà húp, hơn nữa còn rước hoạ vào thân, tìm tu sĩ cùng cấp thì ta lại không yên tâm, thụ yêu đó quanh năm hấp thu Đại Địa Linh Mạch nên hung dữ lắm”.
“Thụ yêu nghìn năm ít nhất cũng tu vi cảnh giới Hoàng, mà ta chỉ là cảnh giới Thiên, ăn no rửng mỡ chắc?!”
“Ngươi nghe ta nói hết đã”, Phạm Thống chuyển sang dùng thần thức truyền âm: “Mấy năm nay ta nghiên cứu kỹ rồi, thụ yêu này cứ một trăm năm sẽ niết bàn một lần, mà mấy ngày nó niết bàn chính là lúc yếu nhất, ta cần ba người cùng cấp phối hợp, cũng cần một người đi hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.
“Vậy nghĩa là ngoài ta ra, ông còn tìm người khác giúp đỡ?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phạm Thống.
“Đương nhiên là có rồi, hơn nữa cũng là hàng xóm của chúng ta”, Phạm Thống lại cười thô tục: “Chính là con hồ ly đó, cô ta cũng cảnh giới Chuẩn Hoàng, tuy thực lực không ra sao nhưng thuật mị hoặc của cô ta lại rất hữu ích, lão thụ yêu kia là một kẻ háo sắc”.
“Thêm cô ta cũng mới chỉ có ba người”.
“Chẳng phải trên vai ngươi còn một người đấy sao?”, Phạm Thống liếc mắt nhìn Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành: “Tiểu linh chủng này của ngươi không đơn giản, ngươi không cần giấu giếm, ta có thể nhìn ra tu vi của nó không hề yếu hơn ngươi, nói về sức chiến đấu thì cũng không yếu hơn ta, ba chúng ta liên thủ có thể giữ chân được lão thụ yêu kia, còn ngươi đến lúc đó cứ yên tâm hấp thu Đại Địa Linh Mạch là được”.
“Ông nói thẳng đi, cần mấy ngày?”, Diệp Thành không có tâm trạng giải thích.
“Nếu mọi việc suôn sẻ thì ba ngày là xong”, Phạm Thống nói rất chắc chắn: “Ta lên kế hoạch hết rồi, chuyện liên quan đến tính mạng, lão Phạm này trước nay không bao giờ qua loa, điều này thì ngươi cứ yên tâm. Thế nào? Có làm không?”
“Làm chứ sao không làm”, Diệp Thành trả lời rất dứt khoát, đó là Đại Địa Linh Mạch, nếu hấp thu được chắc chắn sẽ rất có lợi, hơn nữa hắn cũng không sợ Phạm Thống và nữ tử cám dỗ kia giở trò, vì với sức chiến đấu của hắn và Tiểu Ưng đủ để đối phó với họ, đây chính là sự tự tin rất lớn của hắn.
“Vậy thì đi thôi!”, Phạm Thống cũng không chậm trễ, lập tức kéo Diệp Thành đi thẳng tới truyền tống trận.