“Xem ngươi kìa, đừng nhỏ mọn thế chứ”, thấy Diệp Thành cúi đầu tìm gạch, Mục Uyển Thanh nhìn hắn với vẻ mặt ấm ức: “Trông ta mơn mởn thế này, ngươi nhẫn tâm đánh ta sao?”
“Nhẫn tâm, thừa nhẫn tâm”, mặt mày Diệp Thành tối sầm lại, không biết vì sao mà nhìn thấy Mục Uyển Thanh hắn lại tức sôi tiết lên, cả hai lần bị ném ra khỏi Đổ Phường, món nợ này hắn vẫn còn nhớ như in, nếu không phải đây là U Đô thì cái miệng của hắn đã ngoạc ra hô hào rồi.
“Này, coi như chuộc tội”, Mục Uyển Thanh đưa ra một cái túi đựng đồ.
“Ta là người thiếu tiền sao?”, Diệp Thành miệng thì nói vậy nhưng tay lại rất tự giác nhận ngay lấy túi đựng đồ, đợi tới khi mở ra xem thì hắn phải choán ngợp bởi bên trong túi từng viên nguyên thạch sáng lấp lánh chất thành núi, chỉ cần đếm sơ qua cũng thấy ít nhất chừng ba trăm nghìn nguyên thạch.
“Đúng là giàu có”, Diệp Thành thẫn thờ, nhẫn nhịn chịu hai cái bạt mà có được ba trăm nguyên thạch làm tiền đền bù, ngay lúc này hắn chợt có mong muốn mãnh liệt: Tỷ, thưởng thêm cho ta hai cái bạt nữa đi”.
“Bớt giận chưa?”, Mục Uyển Thanh lại bắt đầu chớp chớp đôi mắt long lanh.
“Không dưng có quà, nói thẳng ra đi, cô muốn ta làm gì?”, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi, hắn liếc nhìn Mục Uyển Thanh.
“Thực ra cũng chẳng có gì, ta muốn ngươi giúp ta một việc”, Mục Uyển Thanh híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm.
“Ta biết ngay mà”, Diệp Thành xoa cằm, hắn đảo mắt nhìn Mục Uyển Thanh một vòng, vừa đảo mắt vừa nhìn cô ta từ đầu tới chân: “Chẳng trách mà hào phóng như vậy, hoá ra là có việc cần nhờ ta giúp”.
“Vậy ngươi có giúp ta không?”
“Không rảnh”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ: “Lúc đánh ta, ta không thấy cô nhẹ tay tí nào”.
“Ngươi nói vậy thì không phải rồi”, Mục Uyển Thanh liếc nhìn Diệp Thành: “Cứ đôi ba ngày ngươi lại tới Đổ Phường kiếm chác, ai đắc tội ngươi? Kiếm tiền thì không sao nhưng ngươi lại quá tay”.
“Nói cái này với ta cũng vô ích”, Diệp Thành ho hắng, “ta cá cược thế nào là việc của ta, chưa thấy ai chơi xấu ta như vậy, giở trò sau lưng còn cho người đánh ta”.
“Chẳng phải giờ ta mang tới cho ngươi rồi sao, còn cho ngươi thêm hai trăm nghìn”.
“Đừng, đừng, đó là hai chuyện khác nhau”.
“Thực ra chuyện này cũng không thể trách ta, có trời mới biết người có phải là gian tế do Khô Nhạc phái tới hay không, ta không thể không theo dõi”, Mục Uyển Thanh tiến lên trước một bước, bày ra bộ dạng uỷ mị, kéo tay Diệp Thành rồi không ngừng đung đưa qua lại, giống như một tiểu nha đầu đang nài nỉ ca ca mua kẹo cho mình ăn vậy.
“Khô Nhạc?”, Diệp Thành nhướng mày, “chuyện này thì liên quan gì đến Khô Nhạc?”
“Đương nhiên liên quan rồi”, Mục Uyển Thanh hằn học: “Nhà họ Mục ta là cái gai trong mắt lão ta, cả ngày lão ta chỉ bận tính kế làm sao hại nhà họ Mục, chẳng biết được khi nào lão ta phái người tới nhà họ Mục ta để làm loạn”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn quay người bước đi, cuối cùng hắn cũng biết vì sao nhà họ Mục lại đánh mình, mọi chuyện cũng là vì để thăm dò, hoá ra nội tình bên trong lại như vậy.
“Ngươi đừng đi mà”, thấy Diệp Thành định rời đi, Mục Uyển Thanh mới kéo lại, “ngươi đi rồi thì ai giúp ta?”
“Khô Nhạc là người thế nào? Giúp cô chính là đối đầu với ông ta, trừ phi đầu ta có vấn đề mới giúp cô”.
“Ta không quan tâm, ngươi phải giúp ta”, Mục Uyển Thanh cứ thế ôm lấy chân Diệp Thành, bộ dạng này khiến Diệp Thành thật sự không thể ngờ đến. Làm gì vậy chứ? Cô là thánh nữ nhà họ Mục, cô làm vậy nếu để nhà họ Mục biết thì liệu ta ra khỏi cửa có bị người ta đánh chết không chứ?
“Ta không quan tâm, ngươi phải giúp ta”, thấy ánh mắt kì lạ đó của Diệp Thành, Mục Uyển Thanh cứ thế ngó lơ, cô ta tỏ thái độ không quan tâm, đường đường là thánh nữ của một gia tộc mà hành xử như vậy khiến Diệp Thành trở tay không kịp.
“Được, được, giúp cô, giúp cô, cô đứng dậy được chưa?”, Diệp Thành day trán.
“Vậy còn được”, Mục Uyển Thanh cười tươi rói rồi lập tức đứng dậy.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Có một người giống hệt ngươi, cũng là loài khác biệt, không tới ba ngày đã cuỗm sạch bảy tám trăm nguyên thạch của Đổ Phường”.
“Không phải gia tộc cô có gương thần sao? Giống ta thì cứ ném ra ngoài thôi”, Diệp Thành nói với giọng không mấy dễ chịu.
“Nhưng hắn lại khác ngươi”, Mục Uyển Thanh day trán, “hắn ta là khách khanh dưới trướng Nhạc Chân, dám ném hắn ra ngoài thì chắc chắn Nhạc Chân sẽ cho người tới tận cửa gây sự, xử lý không ổn thoả sẽ thành khai chiến”.
“Nhạc Chân?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn không ngờ lại liên quan đến ông ta.
“Ông ta là đệ tử của Khô Nhạc Chân Nhân, vì để lấy lòng Khô Nhạc nên muốn lật đổ nhà họ Mục ta”, Mục Uyển Thanh hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt mơ màng còn loé lên hàn quang lạnh lẽo.
“Ta không cần tiền, chỉ hi vọng nhà họ Mục làm cầu nối cho ta, ta muốn gặp Tử Linh công chúa”.
“Tử….Tử Linh công chúa?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.
“Sao, có vấn đề gì sao?”
“Vì sao ngươi lại muốn gặp Tử Linh?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi thích cô ấy?”