“Vì sao ta muốn gặp cô ấy thì cô không cần phải biết”, Diệp Thành nói tiếp, “ta muốn biết nhà họ Mục có khả năng giúp ta gặp cô ấy không? Nếu được thì ta có thể giúp cô đối phó với người kia”.
“Có, có, đương nhiên là có rồi”, Mục Uyển Thanh vội nói, khuôn mặt tự tin thấy rõ, “việc này không cần kinh động đến nhà họ Mục, ta xử lý là được, có điều cho ta thêm chút thời gian, Tử Linh hiện giờ đang bế quan”.
“Cô đừng có lừa ta đấy”, Diệp Thành liếc nhìn Mục Uyển Thanh, “việc trước kia ta vẫn còn nhớ rõ, lần này cô mà dám chơi xấu ta thì ta sẽ tới chỗ Nhạc Chân làm khách khanh, tới lúc đó có làm cho nhà họ Mục khuynh gia bại sản thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác”.
“Sao có thể như thế chứ”.
“Vậy thì đi xem cái tên khác biệt kia cái đã”, Diệp Thành không kéo dài thời gian thêm mà lập tức bước đi.
“Được rồi”, Mục Uyển Thanh vội tiến lên trước, vả lại xem ra tâm trạng cũng không tồi, cô ta có một dự cảm mãnh liệt là tên thanh niên trước mặt mình nhất định có thể giải quyết nguy cơ mà nhà họ Mục đang phải đương đầu.
Không thể phủ nhận hiện giờ cô ta đã bước tới bước đường cùng, vì các lão bối của nhà họ Mục cảm thấy bất mãn với cô.
Cho nên cô cần Diệp Thành giúp đỡ để thay đổi cục diện lấy lại niềm tin của các lão bối, có sự hỗ trợ của nhà họ Mục thì cô mới có thêm tự tin tiếp tục chiến đấu.
Mọi thứ mà Mục Uyển Thanh làm đều vì bảo vệ người đó, do vậy mà cô không tiếc từ bỏ sự tôn nghiêm của thánh nữ nhà họ Mục.
Suy nghĩ trong lòng cô Diệp Thành đương nhiên không biết, không biết rằng nếu Diệp Thành biết cô đang vất vả bảo vệ cho Tạ Vân chuyển kiếp thì sẽ có vẻ mặt thế nào, còn nói chuyện thù lao làm gì, hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ vô điều kiện.
Điều đáng nói là Diệp Thành giúp Mục Uyển Thanh cũng không hoàn toàn vì lời khẩn cầu của cô ta mà việc này có liên quan đến Nhạc Chân, nếu giúp nhà họ Mục đánh bại Nhạc Chân thì hắn rất sẵn lòng hỗ trợ.
Huống hồ Mục Uyển Thanh có thể giúp hắn gặp Tử Linh công chúa, một công đôi việc chẳng có gì mà không làm.
Cả hai người một người trước một người sau đi qua một con hẻm nhỏ, bước đi trên con đường phồn hoa rồi tiến vào thông đạo đặc thù dẫn tới Đổ Phường của nhà họ Mục.
Tiểu hữu, lại gặp mặt rồi!
Nói thực thì thấy ngươi ta đã ngứa tay rồi!
Khuôn mặt Diệp Thành tối sầm lại, sau hai lần bị ném ra khỏi Đổ Phường thì hiện giờ hắn vẫn còn nhớ như in, mỗi lần nhớ tới chuyện đó, hắn lại cảm thấy mặt mày tê tái, quả thực hắn bị đánh tới mức mắt toàn nhìn thấy sao.
Câu nói của Diệp Thành khiến lão già mặc y phục tím cảm thấy ái ngại.
Cũng đúng, việc này xảy ra với ai cũng không thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, chẳng trách mà Diệp Thành nhìn thấy ông ta thì đã bày ra bộ mặt như vậy.
Chính là hắn!
Khi cả hai người đang trò chuyện thì Mục Uyển Thanh lên tiếng, cô ta tựa người vào lan can, chỉ về phía một cái bàn, nói chính xác hơn là chỉ vào một gã thanh niên mặc y phục trắng đứng trước cái bàn.
Diệp Thành nhìn chằm chằm tên thanh niên mặc y phục trắng đó, hắn có phần yêu dị, lại có phần lả lướt giống như đám nữ nhân vậy, toàn thân tên này loé lên thần quang như ẩn như hiện.
“Hình như hắn có thể nhìn thấu xúc xắc”, lão già mặc y phục tím lên tiếng: “Mỗi lần hắn ra tay đều có thể đoán chính xác”.
“Xúc xắc nhà ông được tạo thành từ thần liệu, dù là thiên nhãn cũng không nhìn thấu được, huống chi là hắn?”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.
“Vậy vấn đề nằm ở đâu?”, Mục Uyển Thanh nhìn sang Diệp Thành.
“Hắn đang dùng một loại thần thông tính toán dị thường”, Diệp Thành nói ra huyền cơ, “nói thẳng ra thì không phải hắn nhìn được con số trên xúc xắc mà là tính ra được số, bí thuật thần thông này rất huyền bí”.
“Tính toán?”, Mục Uyển Thanh cau mày chốc lát rồi mới nhìn Diệp Thành, “hôm đó ngươi cược với ta cũng dùng bí thuật tính toán đó sao?”
“Đúng như cô nghĩ”.
“Đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi”, trong đôi mắt Mục Uyển Thanh như hiểu ra điều gì đó, sự huyền bí của bí thuật tính toán có liên quan đến thiên cơ, bí thuật này là loại khó học nhất, không phải ai cũng có thể ngộ ra được, những tu sĩ với tu vi cao chưa chắc đã có mà một tên mới chỉ ở cảnh giới Thiên đã có được môn pháp này rồi.
“Hoá ra thua ngươi cũng là việc được định sẵn rồi”, Mục Uyển Thanh mỉm cười lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá để đối phó với kẻ địch, thần thông này vốn dĩ không phải là bí thuật công kích, càng không mang theo bất cứ tính công kích nào, nhưng người cùng có thần thông tính toán này là ngoại lệ.
Đã là tính toán thì liên quan đến thiên cơ, về điểm này rõ ràng tương thông, chỉ cần tìm được phần huyền cơ trong đó thì Chu Thiên Diễn Hoá có thể khiến người khác bị thương, phản phệ gặp phải vô cùng khủng khiếp.
Diệp Thành không nói gì, Mục Uyển Thanh và lão già mặc y phục tím cũng lặng im, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Diệp Thành.
Ánh mắt bọn họ nhìn vào người thanh niên mặc y phục trắng kia, chỉ hi vọng Diệp Thành có thể phá bỏ bí thuật tính toán kia của hắn.