Thấy tên thanh niên áo trắng đẩy ra năm trăm nghìn nguyên thạch, các con bạc đều hít vào một hơi khí lạnh, năm trăm nghìn nguyên thạch với bọn họ mà nói là một con số trên trời! Rất nhiều người từ khi tu đạo đến nay cũng chưa được thấy nhiều nguyên thạch như vậy bao giờ.
Một ván cược lớn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đến nỗi tất cả con bạc trong sòng bạc đều ngừng chơi, tụ tập hết về đây.
Càng so sánh càng thấy tức.
Mọi người đều cảm thán, nhìn người ta rồi lại nhìn mình, đều là tới đánh bạc mà sao khoảng cách lớn quá!
Đại, ta đặt đại!
Lại là hiệu ứng số đông, đám con bạc trên bàn cược lần lượt vung tiền, đập túi đựng đồ có chứa nguyên thạch lên bàn, nếu bàn cược không được làm bằng vật liệu đặc biệt thì đã bị đập nát từ lâu rồi.
“Nào nào nào, cược nhiều được nhiều, cược ít được ít, mau đặt đi, đặt đi nào!”
Tiếng hô của Diệp Thành vang vọng khắp sòng bạc, vẻ mặt hắn còn rất đắc ý khiến đám con bạc nhìn thấy mà ngứa răng.
Nhanh lên! Đừng lề mề nữa!
Nhìn ngươi đi, lại nóng vội rồi!
Diệp Thành ung dung đặt hộp xúc xắc lên bàn, sau đó nhìn mọi người một lượt, thấy không ai đặt thêm nữa thì mở nắp lên, điểm số trên ba viên xúc xắc hiện ra.
Ta…!
Nhìn thấy điểm số trên xúc xắc, đám con bạc suýt thì tức ói máu, rất nhiều người đã suýt nhảy lên bàn cược.
Sao có thể như vậy!
Khuôn tên mặt thanh niên áo trắng hơi dữ tợn, hắn ta nghiến răng ken két, rõ ràng đã tính rất kỹ rồi, nhưng sau khi mở nắp hộp xúc xắc lại là một hình ảnh khác, điều này khiến hắn ta căm hận ngứa răng.
“Lão Mộc, thắng bao nhiêu rồi?”, trên lầu ba, Mục Uyển Thanh cười khẽ.
“Ít nhất cũng phải hai ba triệu nguyên thạch, thắng lớn rồi”, lão già áo tím cười vui vẻ: “Quả nhiên Diệp Thành đó không đơn giản”.
“Bà nội nó, liên tiếp ra ba ván tiểu, ngươi có biết xấu hổ không hả?”, khi hai người đang nói chuyện thì phía dưới như bùng nổ, hầu hết là tiếng mắng chửi của đám con bạc thua tiền, mặt ai nấy đều đỏ phừng phừng.
“Ngươi nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành vừa thu tiền vừa nhún vai bảo: “Ta đã nói là nhìn cho kỹ đi rồi hãy đặt tiền mà các ngươi không nghe, không thể trách ta được, đáng đời các ngươi mất tiền”.
“Ngươi…”, cả bàn cược bị một câu nói của Diệp Thành chặn họng, tức không chịu được.
“Tiếp tục”, tên thanh niên áo trắng lên tiếng, đứng lên khỏi ghế ngồi, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt dữ tợn, trước giờ luôn ngồng cuồng, lần này hắn ta thật sự nổi đoá rồi, hắn ta không tin thuật nhìn trước tương lai của mình lại sai.
“Nào nào, tiếp tục”, Diệp Thành cầm hộp xúc xắc lên, nhanh nhẹn cất ba viên xúc xắc vào.
Sau đó, âm thanh giòn tan của xúc xắc va vào hộp vang lên, vọng khắp sòng bạc.
Cũng giống như ba lần trước, ánh mắt của mọi người đều hướng về tên thanh niên áo trắng.
Lần này tên thanh niên áo trắng đã bình tĩnh hơn, nén giận, chỉ nhìn chòng chọc Diệp Thành chứ chưa đặt cược.
Cạch!
Sau một tiếng “cạch”, Diệp Thành đặt hộp xúc xắc lên bàn.
Một triệu, đại!
Đến lúc này tên thanh niên áo trắng mới ra tay, ném một chiếc túi càn khôn lên bàn cược.
Một... Một triệu?
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, đến Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím trên lầu ba cũng tặc lưỡi.
Lấy một triệu nguyên thạch ra đặt cược, đúng là có khí phách.
Tiểu tử này giàu thật đấy!
Diệp Thành sờ cằm, liếc mắt nhìn thanh niên áo trắng, thầm nghĩ hắn ta còn táo bạo hơn cả mình, mấy ngày nay chắc chắn hắn ta đã kiếm được rất nhiều tiền ở sòng bạc của nhà họ Mục.
Đại, ta đặt đại!
Quá tam ba bận, tiếp tục theo thần bạc!
Đám con bạc cũng lấy hết của cải ra, từng túi đựng đồ chất đầy cả bàn cược, trong đó đều là nguyên thạch sáng lấp lánh, tất cả đều là tiền đó!
“Còn ai đặt thêm nữa không?”
Diệp Thành lấy bầu rượu ra, nhấp một ngụm rồi nhìn mọi người.
Mẹ kiếp!
Ngay lập tức, tiếng chửi mắng ầm ĩ vang lên khắp sòng bạc, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đã có chuẩn bị trước nên rất tự giác bịt tai lại.
Không thể nào, không thể như thế được!
Đôi mắt thanh niên áo trắng đỏ ngầu đầy tơ máu, con số trên ba viên xúc xắc khiến đầu hắn ta ong ong, không trùng khớp với con số mà hắn ta nhìn thấy, điều này khiến trong lòng hắn ta bùng lên ngọn lửa rất lớn.