Tiên Võ Đế Vương

Chương 1574: Chuyện gì thế này? 



“Vị đạo hữu này, có phải chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”, Tử Linh công chúa thử hỏi Diệp Thành. 

 “Đã từng gặp”, Diệp Thành mỉm cười, một tia thần quang bay ra từ đầu mày của hắn rồi bay vào thần hải của Tử Linh công chúa. 

 Lập tức, cơ thể mỏng manh của Tử Linh công chúa run lên, cô lảo đảo một hồi, vẻ mặt trở nên hơi đau đớn, theo tia thần quang bay vào thần hải, đôi mắt trong veo xinh đẹp như nước dần mất đi vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên. 

 Thế này… 

 Thấy Tử Linh công chúa như vậy, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều nhíu mày, không biết Diệp Thành đã làm gì công chúa. 

 Ngay sau đó, cơ thể đang run rẩy của Tử Linh công chúa dừng lại, cô chợt ngẩng đầu lên, mặc cho gió thổi tung bay mái tóc tím của mình, đôi mắt đẹp phủ đầy sương, dưới ánh trăng dịu dàng từ từ kết thành băng. 

 Lúc này, trong đôi mắt đẹp của cô đã mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô. 

 Chuyện… Chuyện gì thế này? 

 Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều thảng thốt nhìn Tử Linh công chúa đang nước mắt giàn giụa. 

 “Đệ tử Niệm Vi bái kiến Thánh chủ!” 

 Dưới con mắt ngỡ ngàng của Mục Uyển Thanh và lão già áo tím, Tử Linh công chúa chợt bước lên, quỳ một gối trước mặt Diệp Thành. 

 Đây…! 

 Mục Uyển Thanh và lão già áo tím ngớ người, hoàn toàn sững sờ. 

 Trong vô thức, hai người đều nhìn Diệp Thành. Chuyện gì thế này? Đường đường là Tử Linh công chúa của nhà Chu Tước tôn quý mà lại quỳ trước một cảnh giới Thiên, còn ‘Thánh chủ’ mà cô ấy nói lại là cái quái gì nữa? 

 “Một trăm năm rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ ta!” 

 Diệp Thành mỉm cười, tiến lên đỡ Tử Linh công chúa. 

 “Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên!” 

 Đôi mắt Tử Linh công chúa lệ nhoà, khóc không thành tiếng. 

 Cô, Tử Linh công chúa của nhà Chu Tước là Niệm Vi chuyển kiếp. 

 Một trăm năm trước cô vẫn là một đệ tử bình thường của Tinh Nguyệt Cung ở Đại Sở, vì Diệp Thành dẫn Diệp Tinh Thần tới Tinh Nguyệt Cung cầu hôn nên mới khiến cho Thánh chủ Thiên Đình và một đệ tử nhỏ bé được gặp nhau. 

 Lúc đó Diệp Thành dùng một viên Định Thần Châu đổi lấy miếng ngọc vỡ trong tay Niệm Vi, mà miếng ngọc vỡ đó cũng là một phần của Đế giác, chỉ là Niệm Vi không biết mà thôi. 

 Một trăm năm trước, Thiên Ma xâm lược, Đại Sở tắm trong máu chiến tranh, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở chỉ còn chín mươi ba người, mà Niệm Vi cũng là một trong số chín mươi triệu linh hồn anh dũng, được khắc tên trên lăng mộ anh hùng. 

 Một trăm năm sau, khi ký ức kiếp trước được mở ra, Niệm Vi vẫn là Niệm Vi, vẫn không quên được Thánh chủ Thiên Đình năm xưa. 

 “Thánh chủ, đệ tử có thể ôm người không?”, Niệm Vi hai mắt đẫm lệ. 

 “Đương nhiên”, Diệp Thành mỉm cười. 

 Niệm Vi bước lên, nhào vào lòng Diệp Thành, đôi má áp vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ như đang lắng nghe nhịp tim của Đại Sở. 

 Diệp Thành lại nở nụ cười, giang rộng cánh tay ôm lấy Niệm Vi, không chút tình cảm nam nữ, cái ôm này là sự cảm khái khi được gặp lại người thân sau hàng trăm năm, cũng là sự lưu luyến đối với kiếp trước. 

 Hai người ôm nhau thật lâu không buông tay. 

 Nhìn thấy cảnh này, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều ngây người, không hiểu chuyện gì. 

 Không biết qua bao lâu, Niệm Vi mới lưu luyến buông Diệp Thành ra, trên má vẫn còn đọng lại nước mắt trong suốt như pha lê, cô rũ mắt, trên má còn có vệt ửng hồng. 

 Lúc trước cô chỉ là một đệ tử nhỏ bé, làm gì có vinh hạnh và dũng khí để ôm Thánh chủ Thiên Đình của Đại Sở. 

 Nhưng cái ôm bây giờ thật sự như cách cả một đời, người trước mặt, chuyện trước mặt, tất cả mọi thứ trước mặt đều trở nên không chân thật. Cô sống hai kiếp, giờ phút này đã tìm được cội nguồn của mình. 

 “Ừm…!” 

 Mục Uyển Thanh bước lên, mấp máy môi nhưng không biết nên hỏi gì, cũng không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu. 

 “Mục tỷ tỷ, có thể cho chúng ta chút thời gian được không?”, Niệm Vi quay đầu sang, vừa lau nước mắt vừa nhìn Mục Uyển Thanh. 

 “Đương… Đương nhiên là được”, Mục Uyển Thanh ho khan rồi quay người đi ra ngoài, lão già áo tím cũng vậy, trước khi đi, hai người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, tất cả mọi thứ hôm nay đều khiến họ cảm thấy vô cùng khó hiểu. 

 Sau khi hai người đi, Diệp Thành và Niệm Vi ngồi xuống. 

 Căn phòng chữ Thiên ở lầu ba trở thành thế giới của hai người họ. 

 Diệp Thành thở dài cảm thán, không ngờ tiểu đệ tử của Tinh Nguyệt Cung năm xưa lại đầu thai làm công chúa cao quý của nhà Chu Tước. 

 Niệm Vi cũng vậy, cô không ngờ sau một trăm năm, người của kiếp trước lại bước qua bóng tối vô biên để tìm đến đây, điều khiến trái tim cô có sự ấm áp chưa từng có, bởi vì Diệp Thành không quên họ, cho dù đó là con đường một đi không trở lại thì hắn cũng không bỏ cuộc. 

 Hai người dường như có vô số chuyện để nói, nói từ đêm cho đến rạng sáng. 

 Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành kể rất nhiều chuyện, nhắc đến rất nhiều người, giống như một ông lão kể lại chuyện xưa cho con cháu của mình, những năm tháng phủ đầy bụi ấy mang theo những gương mặt thân quen. 

 Niệm Vi chưa từng ngừng khóc, từ câu chuyện của Diệp Thành, cô nghe thấy rất nhiều chuyện xảy ra sau khi mình tử trận, tu sĩ Đại Sở dường như toàn quân diệt sạch, cuối cùng Thánh chủ Thiên Đình của họ cũng tận dụng được cơ hội mà chín mươi triệu linh hồn anh hùng giành lấy, không khiến chúng sinh Vạn Vực thất vọng. 

 Niệm Vi vui mừng vì được gặp lại người kiếp trước. 

 Nhưng cô cũng rất buồn vì đến giờ Diệp Thành mới chỉ tìm được hai người chuyển kiếp ở Chu Tước Tinh, một là Tiểu Ưng, một là cô, vẫn còn rất nhiều người khác chưa được tìm thấy. 

 Diệp Thành và Niệm Vi nói chuyện cả đêm, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím cũng chờ ở ngoài cửa một đêm. 

 Hai người đã gãi đầu khó hiểu không chỉ một lần, họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, điều khiến họ tò mò nhất là thân phận của Diệp Thành, một cảnh giới Thiên, một thanh niên chỉ hơn một trăm ba mươi tuổi rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến công chúa của nhà Chu Tước cao quý phải quỳ gối? 

 Cũng chính vì điều này mà Mục Uyển Thanh càng thêm kiên định vào niềm tin lôi kéo Diệp Thành, cô khẳng định Diệp Thành là quý nhân của cô, cũng là quý nhân của Cửu hoàng tử Huyền Vũ, hắn là một phúc tướng. 

 Khi trời sáng hẳn, Mục Uyển Thanh mới nhận được thần thức truyền âm của Niệm Vi, lúc này cô mới đi vào phòng. 

 “Có thể nói cho ta biết hai người có quan hệ gì không?”, Mục Uyển Thanh vừa vào đã nóng lòng hỏi ngay, sau đó lại nhìn Diệp Thành: “Còn ngươi nữa, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?” 

 “Không thể nói”, Diệp Thành cười khẽ, bởi vì hắn không biết phải nói thế nào, chuyện đời này, đời trước cũng không thể nói rõ. 

 “Xuỳ!”, không nhận được câu trả lời mình muốn, Mục Uyển Thanh không vui lườm Diệp Thành. 

 “Mục tỷ tỷ, ta sẽ kể chi tiết chuyện này cho tỷ sau”, Niệm Vi kéo tay Mục Uyển Thanh, cô là Niệm Vi, cũng là Tử Linh công chúa, một thân thể mang theo ký ức của cả kiếp trước và kiếp này. 

 “Được được được, rõ là thần bí”, Mục Uyển Thanh bĩu môi. 

chapter content