Nói tới trị thương, Tạ Vân liền thu lại nụ cười, vì tiếp theo đây mới là những công việc hết sức quan trọng, dù Diệp Thành có làm tốt thì cuối cùng cũng vẫn không thể nào thay thế Tạ Vân, hắn có bồi dưỡng nhân tài cho Tạ Vân thì cũng không thể nào bằng Tạ Vân đích thân lấy lại huy hoàng, suy cho cùng thì căn nguyên của việc này vẫn nằm ở bản thân Tạ Vân.
Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lần lượt lùi về sau, bọn họ không quên củng cố kết giới, bên ngoài kết giới còn có kẻ mạnh của gia tộc Chu Tước bảo vệ.
Diệp Thành cũng đứng dậy, đầu ngón tay có thần quang bao quanh, hắn chỉ một chỉ về phía vùng đan hải của Tạ Vân, chọc thủng nó.
Thế rồi Tạ Vân giống như một quả bóng xì hơi, pháp lực dồi dào cứ thế tuôn ra khỏi đan hải, khí tức giảm sút rõ rệt.
Sau vài giây, tu vi đạo hành của Tạ Vân ở cảnh giới Chuẩn Thiên bộc phát, cho tới khi tiêu tán hết thì hắn trở thành một người phàm, đến cả căn nguyên của huyết mạch Chu Tước cũng bị Diệp Thành phong ấn.
Phá!
Tạ Vân khẽ rên lên, huỷ đi đạo căn của mình, một dòng máu tươi trào ra khỏi miệng.
Diệp Thành lại lần nữa ra tay, thiên lôi và tiên hoả cùng được tế gọi ra bao quanh cơ thể Tạ Vân, coi Tạ Vân giống như một món pháp khí tế luyện, mục đích chính là luyện hoá luồng sức mạnh ăn mòn của phệ đạo huyết đan tàn lưu trong cơ thể Tạ Vân.
Rắc! Rắc!
Bên trong cơ thể Tạ Vân có tiếng xương cốt va chạm vào nhau, vẻ mặt hắn đột nhiên vô cùng đau đớn.
Đây…!
Mục Uyển Thanh trông thấy sự thay đổi bên trong cơ thể của Tạ Vân thì vô thức mím chặt môi như thể trông thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ: Luyện cốt đề tuý, luyện gân kiến mạch, thiêu tâm tôi huyết, mài da giũa thịt.
Không sai, Tạ Vân đang thi triển bí thuật Man Hoang Luyện Thể, mục đích cũng giống như Diệp Thành đó là loại bỏ tàn lưu của phệ đạo huyết đan trong cơ thể.
Khoảng thời gian tiếp theo, trong thế giới nhỏ chỉ toàn tiếng rên của Tạ Vân, không có pháp lực hộ thể, sao hắn có thể trụ lại nổi với những đau đớn do bí pháp Man Hoang Luyện Thể mang tới, có những lúc hắn suýt chút nữa thì ngất lịm đi.
Cũng may bên cạnh hắn có Diệp Thành hỗ trợ, không ngừng đẩy tinh nguyên dồi dào vào cơ thể.
Sau ba canh giờ Tạ Vân mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, cả cơ thể mệt ngoài rũ rượi trên nền đất, mồ hôi ướt lạnh sống lưng.
Phệ đạo huyết đan đáng chết!
Tạ Vân mắng chửi, lúc này hắn cảm thấy toàn thân khỏe khoắn hơn hẳn bởi phệ đạo huyết đan tàn lưu trong cơ thể đã bị luyện hóa dưới sự nỗ lực của hắn và Diệp Thành , mặc dù chỉ mới là bước đầu nhưng không còn bị tổn thương nữa.
Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, một tay hắn đặt lên đỉnh đầu của Tạ Vân.
Tiếp đó, thánh huyết tản ra được đẩy vào người Tạ Vân từ phần đỉnh đầu, tẩy luyện kì kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài của Tạ Vân, sự đao đớn mà sức mạnh bá đạo của thánh huyết mang lại không hề kém hơn Man Hoang Luyện Thể.
Đây chính là thánh huyết?
Mục Uyển Thanh nhìn thẫn thờ, toàn thân Tạ Vân hiện lên ánh sáng vàng kim, trông hắn giống như thần thể được đúc từ thánh huyết vô cùng choán mắt, tinh khí dồi dào như biển cả khiến cô cảm thấy được sự thấp kém trong huyết mạch của mình.
Khi Mục Uyển Thanh còn đang ngơ ngác thì Diệp Thành lại lần nữa tế ra tiên hoả khôi phục lại đan hải bị chọc thủng trước đó của Tạ Vân, ồ không đúng, nói chính xác là đan điền, vì Tạ Vân hiện giờ vẫn là một người phàm.
Hiệu quả làm việc của tiên hoả vẫn rất tốt, không tới một khắc đã có thể khôi phục lại đan điền của Tạ Vân, vả lại còn mở ra đan hải cho hắn.
Sau đó, linh lực thiên địa đổ dồn về phía Tạ Vân, Tạ Vân phàm thai lại lần nữa bước vào bước đầu tiên trong con đường tu tiên.
Gừ!
Triếng rồng gầm vang lên, Đan Tổ Long Hồn bên trong thần hải của Diệp Thành bay ra, nó không bay vào trán Tạ Vân mà cố gắng mở ra đan hải cho hắn.
Hự!
Thánh huyết tẩy luyện, đan hải được tiên hoả tôi luyện mở ra thần hải, lại vận hành bí pháp Man Hoang Luyện Thể, đau đớn đủ bề khiến Tạ Vân lại lần nữa rít lên, sắc mặt hắn méo xệch đi, tầm nhìn có phần mơ hồ.
Mở đan hải, ở thần hải!
Vẻ mặt của Mục Uyển Thanh vô cùng kinh ngạc, mọi thứ diễn ra không theo quy luật tự nhiên khiến cô phải kinh ngạc với cách làm của Diệp Thành.
Lại ba canh giờ nữa trôi qua, tiếng rên rỉ của Tạ Vân dần tắt.
Hôm nay tu vi của Tạ Vân ở tầng thứ nhất cảnh giới Ngưng Khí nhưng lại mở ra được đan hải thần hải, vả lại còn được thánh huyết tẩy luyện cơ thể, căn cơ còn thâm hậu hơn cả năm xưa, cả cơ thể lấp lánh ánh vàng kim.
Đem đan dược chuẩn bị sẵn đẩy vào người hắn.
Diệp Thành vừa tế thánh huyết vừa lên tiếng.
Nghe vậy, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi lần lượt ra tay, bọn họ tán nhuyễn đan dược đã chuẩn bị sẵn từ trước đẩy vào cơ thể Tạ Vân, từ đan dược một vân đến đan dược sáu vân đều có, có loại bồi bổ linh hồn, có loại tôi luyện xương cốt.
Hự! Hự! Hự!
Tu vi của Tạ Vân trong chốc lát đột phá lên tới cảnh giới Nhân Nguyên rồi từ cảnh giới Nhân Nguyên sát phạt tới cảnh giới Chân Dương, từ cảnh giới Chân Dương lên tới cảnh giới Ngưng Khí, cho tới khi lên tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong mới dừng lại.
Cho tới lúc này Diệp Thành mới dừng tay, tu vi tiếp theo của Tạ Vân không thể dùng đan dược hỗ trợ nữa, tiến giới quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi tặc lưỡi, Mục Uyển Thanh lại nhìn sang Tạ Vân.
Tạ Vân vẫn ngồi khoanh chân trên vân đoàn, hắn nhắm mắt hít thở, trên khuôn mặt không còn thần thái bệnh tật như trước nữa, khí tức của hắn cũng ổn định hơn nhiều, sắc mặt nhuận sắc hồng hào, mọi thứ đều diễn ra theo trình tự, tu vi tiêu tán, tu lại đạo căn, hắn giống như chim phượng hoàng niết bàn trùng sinh trong biển lửa.
Cuối cùng cũng quay trở lại rồi!
Trong nụ cười của Mục Uyển Thanh còn mang theo nước mắt, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này, cũng không uổng công cô chờ đợi bao nhiêu năm.