Niệm Vi giống như một người dẫn đường, đi đến nơi nào cũng đều giới thiệu cho Diệp Thành khiến các tu sĩ đi qua đi lại đều tỏ thái độ khó hiểu, bọn họ vừa hành lễ với Niệm Vi vừa ném ánh mắt dị nghị sang phía Diệp Thành, ngày thường khó có thể thấy được Tử Linh công chúa nở nụ cười như vậy.
Không thể phủ nhận Diệp Thành đi tới đâu là trở thành trung tâm của mọi sự chú ý tới đó.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy bởi vì mấy ngày nay tiếng tăm của hắn đã được đồn xa, vài ngày trước ở Đổ Phường của nhà họ Mục, ba ngày sau ở trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, sau đó ở lại cùng đi song hành với Tử Linh công chúa, điều này đều khiến cho mọi người hiếu kỳ với thân phận của hắn.
Thấy ánh mắt từ tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ánh mắt hắn lúc này đảo đi đảo lại hy vọng có thể tìm thấy một hai món bảo bối, những món đồ mà người ta không coi trọng biết đâu lại là đồ tốt.
Ấy thế mà cả chặng đường tới đây những món đồ mà hắn đánh giá cao lại không hiểu, tuy nhiên lại chưa chọn được cho mình món bảo vật nào ưng ý.
Ừm?
Trong lúc di chuyển, Diệp Thành chợt cau mày thế nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Chỉ một giây trước, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một luồng sát khí, và hắn có thể tìm được nơi khởi nguồn của luồng sát khí đó một cách chính xác, đó chính là bên trong tiểu lâu đang bồng bềnh giữa không trung, Tu vi của người này ở cảnh giới Hoàng.
Ánh mắt Diệp Thành như giếng cổ không một gợn sóng, hắn và Niệm Vi đi về phía Truyền Tống Trận thông tới tầng thứ chín.
Cả chặng đường tới đây hắn cảm nhận được không chỉ có một người âm thầm quan sát hẳn, trước và sau cũng phải có tới mười mấy luồng sát khí đang nhằm vào hắn.
Diệp Thành không khó để có thể nghĩ tới đó là sát khí của ai, ngoại trừ Linh Đan Các và tám đại hoàng tử ra thì còn có ai, Linh Đan Các không đơn thuần chỉ là nơi luyện đan, những kẻ mạnh mà nơi này kết giao không hề ít.
Còn tám đại hoàng tử đều là Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, bọn họ cũng muốn có được sự ủng hộ từ Khô Nhạc, biết Khô Nhạc muốn có chân hoả của Diệp Thành, sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Cũng may nơi này là U Đô, cấm chế mạnh mẽ, nếu như ở bên ngoài thì e rằng đã có tới vài trăm tu sĩ cảnh giới Hoàng muốn giết hắn đoạt chân hoả rồi.
Diệp Thành nhanh chóng cùng Niệm Vi bước vào Truyền Tống Trận biến mất khỏi tầng thứ tám.
Sau khi hắn rời đi, từ tám hướng khác nhau ở U Đô đều có bóng người xuất hiện, trước đó bọn họ tìm cho mình chỗ ẩn náu, tất thảy cũng phải tới mười người, mặc dù đều là chủ của từng nơi khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau.
Phía này, Diệp Thành và Niệm Vi đã tới tầng thứ chín.
Woa!
Vừa bước ra, Diệp Thành đã phải thốt lên vì bất ngờ.
Tầng thứ chín ở U Đô mặc dù không rộng lớn nhưng quả là chốn tiên cảnh, xuất hiện trong tầm nhìn của hắn chỉ là lớp mây và sương bồng bềnh, bầu không khí nơi này hoàn toàn là linh lực, tinh tuý và dày đặc hơn gấp mười lần so với ở tầng thứ tám.
Đi thôi!
Niệm Vi mỉm cười kéo Diệp Thành bước lên vân đoan bay về phía một linh sơn hùng vĩ.
Sau khi tới linh sơn, Diệp Thành chợt cau mày, còn chưa vào đây mà hắn đã cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ, nó đến từ áp lực sâu thẳm nơi tâm hồn, thâm sâu khó dò.
Bái kiến công chúa!
Dưới linh sơn, hai lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi, thấy Niệm Vi tới thì lần lượt cung kính hành lễ, khuôn mặt ôn hoà nở nụ cười.
Không cần đa lễ!
Niệm Vi khẽ mỉm cười, cô không hề coi hai người này là thuộc hạ.
Chỉ có Diệp Thành sau khi nhìn ra tu vi của hai lão già tóc bạc này thì tỏ vẻ bất ngờ, dù sao thì bọn họ cũng ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, cả hai đại thần thế này mà lại chỉ canh cửa khiến hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì bọn họ cũng đang nhìn hắn.
Trong mắt Diệp Thành, hai người bọn họ như hai lão già hiền từ, không hề thể hiện ra khí tức xấu, vả ại trong mắt bọn họ Diệp Thành cũng không hề đơn giản, ít nhất cũng là bậc giỏi về thuật luyện đan.
Sau khi hành lễ, Diệp Thành mới bước vào linh sơn cùng Niệm Vi.
Bước vào linh sơn là một cảnh tượng khác, linh sơn tự hình thành một thế giới khiến Diệp Thành phải tấm tắc, bất cứ nơi nào cũng có thể bắt gặp kì hoa dị thảo vô cùng quý giá, dòng nước trong xanh chảy quanh cũng chính là thần tuyền với tinh nguyên dồi dào.
Ở đỉnh linh sơn, trong một khu rừng trúc, cả hai người lần lượt dừng chân, đây là nơi ở của Chu Tước lão tổ.
Linh Nhi lui ra đi!
Không đợi Niệm Vi hành lễ, bên trong rừng trúc đã vang lên giọng nói của nữ nhân.
Nghe vậy Niệm Vi cung kính hành lễ nhìn sang Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, hắn bước vào rừng trúc, khi vào sâu bên trong hắn mới thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng thuần đứng quay lưng lại với hắn, đi lại gần hơn một chút nhìn thì mới biết bà ta đang vẽ, vả lại còn vẽ bóng hình một người.
“Vãn bối Diệp Thành bái kiến Chu Tước tiền bối”, Diệp Thành dừng chân, hắn rất hiểu lễ nghĩa nên cung kính hành lễ với Nhược Thiên Chu Tước.
Diệp Thành đứng đó thẫn thờ, hắn nhìn trái ngó phải, cách Nhược Thiên Chu Tước gần như vậy hắn mới cảm nhận được áp lực, sức mạnh của Chuẩn Thánh không hề đơn giản như hắn nghĩ, có thể giết chết hắn chỉ trong giây lát.
“Được rồi”, ở một bên, sau khi Nhược Thiên Chu Tước vẽ nét bút cuối cùng thì mới lùi về một bước thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó bà ta quay người để lộ dung nhan tuyệt thế.
Ấy!
Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành bất giác rít lên, vẻ mặt thẫn thờ, bởi khuôn mặt tuyệt thế này hắn đã từng gặp ở Đại Sở chứ không phải ở Chu Tước Tinh.