Tiên Võ Đế Vương

Chương 1594: Chưa nghe bao giờ



“Giống nhau như vậy chẳng nhẽ bà ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở?”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, ngây người nhìn Nhược Thiên Chu Tước. 

 “Ba nghìn năm, tính thời gian thì cũng trùng khớp”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng. 

 “Nhưng không đúng!”, Diệp Thành nghĩ một lúc rồi bất giác sờ cằm, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh: “Đông Hoàng Thái Tâm từng nói ngoài chín hoàng đế của Đại Sở thì chưa có ai rời khỏi vùng đất Đại Sở, nếu bà ấy cũng là người chuyển kiếp thì bà ấy đến từ đâu?” 

 “Tiểu tử, nhìn vẻ mặt này của ngươi, hình như đã từng gặp lão thân à?”, thấy Diệp Thành ngẩn người, Nhược Thiên Chu Tước hứng thú nhìn hắn. 

 “Chưa từng gặp”, Diệp Thành ho khan: “Là bởi vì tiền bối … quá xinh đẹp”. 

 Câu nói này khiến Nhược Thiên Chu Tước bật cười, có rất nhiều hậu bối có duyên nhìn thấy bà nhưng người thẳng thắn như Diệp Thành thì chẳng có ai, dám nói về dung mạo của bà ngay trước mặt thế này cũng chỉ có hắn. 

 Lúc này Diệp Thành mới ý thức được mình thất lễ, may mà đây là Nhược Thiên Chu Tước, nếu là người khác, chỉ với câu nói lúc nãy của hắn có lẽ đã khiến hắn phải mất mạng rồi, nhận xét nhan sắc của tiền bối như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường. 

 “Nghe Huyền Vũ nói nửa canh giờ ngươi đã luyện ra linh đan sáu vân à?”, câu nói này của Nhược Thiên Chu Tước rất nhẹ nhàng. 

 “Vãn bối bất tài, chỉ là may mắn thôi ạ”. 

 “Thuật luyện đan của ngươi được truyền từ ai?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, đôi mắt đẹp như có thể thanh tẩy thế gian, bà nhìn thẳng vào Diệp Thành hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ lời nói của hắn. 

 “Vấn đề này”, Diệp Thành giả vờ khó xử: “Xin tiền bối lượng thứ, sư phụ ta không muốn ta nói ra tên của ông ấy”. 

 “Ồ?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước thoáng qua một tia ý tứ sâu xa, diễn xuất của Diệp Thành khiến bà không thể nhìn ra khuyết điểm, bà cũng rất tự nhiên cho rằng sư phụ của Diệp Thành là một người rất uyên bác, đồ đệ nghịch thiên thế này, sư phụ chắc chắn không phải người bình thường, thậm chí còn hơn hả Khô Nhạc. 

 “Tiền bối, thứ cho vãn bối to gan, vãn bối có thể hỏi người vài điều được không?”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang suy nghĩ thì Diệp Thành đã lại lên tiếng. 

 “Nói thử xem nào”. 

 “Tiền bối đã từng nghe nói đến Đại Sở chưa?”, Diệp Thành ngập ngừng thử hỏi Nhược Thiên Chu Tước. 

 “Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nói nhỏ: “Đại Sở mà ngươi nói là tinh vực hay cổ tinh? Hay là thế lực nào?” 

 “Là một cổ tinh”, Diệp Thành nói bừa, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, thầm nói Nhược Thiên Chu Tước cũng không biết sự tồn tại của Đại Sở. 

 “Thứ cho lão thân ngu dốt, chưa từng nghe tới”. 

 “Vậy Chư Thiên Môn thì sao ạ?”, Diệp Thành lại hỏi. 

 “Chưa nghe bao giờ”. 

 “Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên thì sao ạ?”, Diệp Thành nói hết tất cả các tên rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước bằng ánh mắt hy vọng: “Những cái tên này tiền bối đã nghe tới bao giờ chưa?” 

 “Chưa”, điều khiến Diệp Thành nản lòng là Nhược Thiên Chu Tước vẫn lắc đầu. 

 “Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước lại lóe lên ẩn ý sâu xa, chỉ trách câu hỏi của Diệp Thành quá mơ hồ, đến bà đường đường là một Chuẩn Thánh cũng không biết, điều này khiến bà có chút tò mò về hắn. 

 “Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo, tiền bối có biết người này không?”, Diệp Thành vẫn chưa bỏ cuộc, trong mắt tràn đầy hi vọng. 

 “Chư Thiên Kiếm Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày. 

 “Tiền bối từng nghe tới Chư Thiên Kiếm Thần ạ?”, vẻ mặt này của bà ấy khiến Diệp Thành chợt trở nên kích động. 

 “Từng nghe, lấy kiếm chứng đạo, liệt vào hàng ngũ Kiếm Thần”. 

 “Tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?”, Diệp Thành trở nên căng thẳng, mãi mới tìm được chút thông tin, sao hắn có thể bỏ qua. 

 “Đó là một bậc thông thiên, ta cũng không biết ông ấy ở đâu”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói: “Năm xưa ta đi du ngoạn ở ngoài rồi nghe thấy cái danh Chư Thiên Kiếm Thần này, nhưng không may mắn để được gặp bản thể của Kiếm Thần, chỉ biết ông ấy để lại một đạo kiếm chi cảnh ở một cổ tinh, cũng chính đạo kiếm chi cảnh ấy đã hình thành Đại La Kiếm Tông”. 

 “Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành lẩm nhẩm, vài giây sau hắn lại nhìn Nhược Thiên Chu Tước: “Vậy Đại La Kiếm Tông ở đâu ạ?” 

 “Tử Vi Tinh”, Nhược Thiên Chu Tước không giấu giếm: “Cách đây không gần, cũng không cùng một tinh vực với Chu Tước Tinh, năm xưa lão thân cũng chỉ tình cờ đến được cổ tinh đó. Muốn đến Tử Vi Tinh thì phải có bản đồ tinh không, nếu không khả năng cao sẽ đi nhầm, lạc ở tinh không không phải chuyện tốt”. 

 “Tiền bối có bản đồ tinh không dẫn đến Tử Vi Tinh không ạ?” 

 “Có”. 

 “Vậy có thể cho ta mượn xem thử được không?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước đầy mong ước. 

 “Xem thử đương nhiên là có thể”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Nhưng ngươi phải giúp nhà Chu Tước thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, lão thân không vòng vo với ngươi, ta cần thuật luyện đan của ngươi, cũng cần sư tôn của ngươi”. 

 “Tiền bối, vấn đề này hơi làm khó ta”, Diệp Thành ho khan: “Thế lực của Khô Nhạc lợi hại đến mức tiền bối và cả nhà Chu Tước đều bị khống chế, huống chi là ta và sư tôn”. 

 “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói”, Nhược Thiên Chu Tước cười bảo: “Lão thân sẽ âm thầm giúp đỡ”. 

 “Vậy ta có thể thử”, Diệp Thành đáp lại nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn vốn cũng định giúp Tạ Vân đối phó đám Khô Nhạc, bây giờ lại được lão tổ nhà Chu Tước là Nhược Thiên Chu Tước âm thầm làm hậu thuẫn, vậy hắn sẽ khiến đám người kia nếm đủ mùi đau khổ. 

 “Có tiện cho ta chuyển lời đến sư tôn của ngươi không?”, Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười nhìn hắn. 

 “Không được”, Diệp Thành thẳng thừng từ chối: “Sư tôn ta từng nghiêm cấm không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì của ông ấy, xin tiền bối đừng làm khó ta”. 

 “Đương nhiên ta sẽ không ép ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước hơi tiếc nuối, phất tay lấy ra một tấm lệnh bài rồi đưa cho Diệp Thành: “Lệnh bài này có thể đi được từ tầng một đến tầng chín ở U Đô, là Hoàng lệnh dùng lúc cần thiết của nhà Chu Tước”. 

 “Đa tạ tiền bối”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo, hắn nhanh tay nhận lấy. 

 “Đi đi!” 

 “Được”. Diệp Thành cầm Hoàng lệnh ra khỏi rừng trúc, chuyến đi này không vô ích, hắn đã có được một chút thông tin về Chư Thiên Kiếm Thần, còn được Nhược Thiên Chu Tước âm thầm hỗ trợ, có bà ấy làm hậu thuẫn, hắn còn sợ Khô Nhạc sao? 

 “Tiểu tử này thật thú vị”, nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước lẩm nhẩm, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý tứ sâu xa, sự bí ẩn của Diệp Thành khiến bà có cảm giác khó nói thành lời, bà cảm thấy Diệp Thành có thể giúp nhà Chu Tước thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện nay, đó là sự tin tưởng dựa vào trực giác. 

 Bên này, Diệp Thành cất Hoàng lệnh đi ra khỏi rừng trúc, trong lòng liên tục thầm nhủ, thi thoảng lại nhìn về phía sau, chủ yếu là Nhược Thiên Chu Tước có diện mạo quá giống người đó của Đại Sở, giống như đúc ra từ một khuôn vậy. 

 Hắn không chắc Nhược Thiên Chu Tước có phải người chuyển kiếp từ Đại Sở không, càng không dám sử dụng thần thuật bừa bãi để kiểm tra, dù có quan hệ với Tạ Vân và Niệm Vi, hắn cũng không thể đùa cợt với một vị Chuẩn Thánh, chưa biết chừng hậu quả sẽ rất khó lường. 

 Thấy Diệp Thành đi ra, Niệm Vi vội bước đến: “Thánh chủ, lão tổ nhà ta không làm khó người chứ?” 

chapter content