Nghe vậy, tốc độ của Diệp Thành cũng tăng nhanh, theo Niệm Vi xuống khỏi tầng chín.
Hôm nay U Đô tầng thứ hai có thể nói là nhộn nhịp khác thường, số lượng người gấp hơn mười lần so với ngày thường, có người đi từ trên xuống, có người từ dưới đi lên, trong đó có không ít người của Khô Nhạc và tám hoàng tử, hầu hết đều tới để xem kịch, vì U Đô chợt xuất hiện thần bạc khiến sòng bạc nhà họ Mục không ngóc đầu lên được.
Lúc này, sòng bạc nhà họ Mục người đông nghìn nghịt.
Ở chính giữa tầng một của sòng bạc, trước một bàn đánh bạc khổng lồ trăm trượng, Diễn Thiên Đạo Nhân điềm tĩnh ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đồ nhi Đỗ Xuyên của ông ta thì vênh váo hống hách đứng đằng sau.
Lại nhìn đến bàn đánh bạc, nguyên thạch và túi đựng đồ chứa nguyên thạch chất cao như núi, đếm kỹ thì thấy có tới gần chục triệu nguyên thạch, tất cả đều thắng từ sòng bạc của nhà họ Mục.
“Lão tử xem từ đầu đến cuối đây”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Ông già kia từ lúc ngồi xuống đến giờ chưa thua lần nào”.
“Thần bạc, đây mới là thần bạc thực thụ”.
“Hơn chín triệu nguyên thạch, cả đời này lão tử chưa thấy nhiều tiền thế bao giờ!”
“Thôi thiên diễn địa, hôm nay Diễn Thiên Đạo Nhân đã hạ quyết tâm khiến sòng bạc nhà họ Mục phá sản đây mà!”, không ít lão tiền bối giấu tài vuốt râu, dường như biết Diễn Thiên Đạo Nhân dựa vào điều gì.
“Mở đi! Cô mở đi chứ!”, trong những tiếng cảm thán, tiếng hô ngông cuồng của Đỗ Xuyên là vang nhất, hắn ta nhìn người lắc xúc xắc bằng ánh mắt bỡn cợt, đó là Mục Uyển Thanh.
Đúng vậy, Mục Uyển Thanh đã đích thân ra trận, nhưng ở trước người có thần thông thôi diễn thì cô chẳng là gì, dù khả năng cá cược của cô có cao siêu đến đâu cũng không qua được thuật thôi diễn của Diễn Thiên Đạo Nhân.
Vẫn chưa đến sao?
Mục Uyển Thanh khẽ cau mày, liếc về phía cửa, trong đôi mắt đẹp mang theo hy vọng, mong rằng Diệp Thành mau chóng tới đây.
“Mở đi! Cô mở đi chứ!”
Đỗ Xuyên lại hét lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Vẻ mặt Mục Uyển Thanh lạnh như băng, nhưng vẫn mở nắp xúc xắc ra, điểm số trên xúc xắc không khác gì Diễn Thiên Đạo Nhân đặt cược.
“Lại thắng rồi”, sòng bạc lại tràn đầy tiếng cảm thán, nhìn nguyên thạch được sòng bạc trả cho, mắt ai cũng phát sáng, đó không phải một hai nghìn mà là một hai triệu đó!
“Đáng chết”, lão Mục của nhà họ Mục ở trên lầu ba cắn răng nghiến lợi, hai tay siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc.
“Lão Mục, chúng ta đóng cửa dẹp tiệm thôi!”, ông lão tóc hoa râm bên cạnh vội nói: “Cứ tiếp tục thua thế này, hôm nay sòng bạc nhà họ Mục sẽ phá sản mất, Diễn Thiên Đạo Nhân đúng là quá ác”.
“Chờ thêm chút nữa đã”, lão Mục hít sâu một hơi.
“Không thể chờ thêm nữa rồi, chúng ta…”
“Ái chà, hôm nay nhộn nhịp thế”, ông lão tóc hoa râm còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ phía dưới cắt ngang, nghe giọng nói ấy, lão Mục chợt trở nên vui mừng.
“Là Diệp Thành”, phía dưới lập tức náo loạn, rất ăn ý nhìn về phía cửa, rồi lại ăn ý nhường đường cho Diệp Thành đang ngậm cây tăm trong miệng ung dung bước vào.
“Hắn chính là Diệp Thành nửa canh giờ đã luyện được linh đan sáu vân hả?”, có người chưa thấy Diệp Thành bao giờ kinh ngạc thốt lên.
“Đương nhiên là hắn, hôm đó ở Vọng Thiên Các hắn còn công khai khiêu khích uy nghiêm của Linh Đan Các cơ”.
“Có kịch hay để xem rồi”, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến khán giả đều sáng mắt.
“Mấy ngày trước hắn liên tiếp thắng Đỗ Xuyên hơn ba mươi ván, hôm nay không biết gặp sư phụ của Đỗ Xuyên, hắn còn được mấy phần thắng”.
“Thần bạc đấu với thần bạc! Ta phải ghi lại mới được”, có người lấy thuỷ tinh ký ức ra, sẵn sàng lạc ấn lại cảnh đấu của hai người bất cứ lúc nào để sau này có cái mà nói lúc trà chiều.
“Người đẹp, nghỉ ngơi một lúc đi, để ta”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành bước tới trước bàn đánh cược, cầm lấy hộp xúc xắc trong tay Mục Uyển Thanh.
“Ngươi nắm chắc mấy phần?”, Mục Uyển Thanh truyền âm cho Diệp Thành: “Lão già này hơn hẳn Đỗ Xuyên đấy”.
“Ta đợi ngươi rất lâu rồi đấy”, Diễn Thiên Đạo Nhân chậm rãi mở mắt, đôi mắt già nua đục ngầu loé lên tia sáng mờ ảo.