Tiên Võ Đế Vương

Chương 1596: Ông cược đại hay tiểu?



“Ngươi, lấy cho ta ít rượu”, Diệp Thành vừa lắc vừa chỉ vào tên sai vặt của sòng bạc nhà họ Mục cách đó không xa. 

 “Rượu… Rượu ạ?”, tên sai vặt sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lấy hũ rượu và ly rượu từ trong túi đựng đồ ra, rót cho Diệp Thành rồi lại vội vàng lui xuống. 

 “Rượu ngon”, Diệp Thành cầm ly rượu lên uống cạn, lại tự rót cho mình, vừa uống vừa lắc xúc xắc, không hề có ý định đặt hộp lắc lên bàn, cứ lắc rồi lại uống, cả hai việc đều không chậm trễ. 

 “Làm… Làm gì vậy?”, người xem giật giật khoé miệng, cược tiền đấy, có thể tập trung một chút được không?! 

 “Ông đã tính ra chưa?”, Diệp Thành phớt lờ những tiếng bình luận, thích thú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân đối diện, hắn vừa lắc xúc xắc vừa uống rượu là để cho ông ta có thời gian thôi diễn! Đương nhiên cũng là cho bản thân thời gian thôi diễn. 

 “Ngươi khiến ta rất bất ngờ”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười nhạt, đẩy ra mười triệu nguyên thạch. 

 “Mười… Mười triệu?”, mọi người đều giật mình, đến các lão tiền bối cũng sững sờ, mười triệu nguyên thạch đó, ván cược này thật sự kinh thiên động địa! 

 “Giàu thật đấy”, Diệp Thành líu lưỡi, đặt hộp xúc xắc lên bàn. 

 “Ông cược đại hay tiểu?”, Diệp Thành không nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân mà chỉ lo thưởng thức rượu ngon. 

 “Năm, năm, sáu, đại”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười âm hiểm, một câu nói khiến mọi người đều tập trung lại đây, giây phút gay cấn nhất của ván cược mười triệu sắp đến rồi. 

 “Mở đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành mở hộp lắc, ba viên xúc xắc hiện ra trước mắt mọi người. 

 “Đây…”, hai mắt Đỗ Xuyên lồi lên, kinh ngạc nhìn xúc xắc, hắn ta không dám tin sư phụ mình mà cũng tính nhầm, bao nhiêu năm nay sư phụ - người luôn được hắn ta tôn sùng như thần mà cũng có lúc sai lầm. 

 “Sao có thể như vậy?”, hai mắt Diễn Thiên Đạo Nhân gần như híp thành một đường thẳng, kết quả này hoàn toàn không giống với ông ta tính. 

 “Mười triệu, cứ vậy mà mất sao?”, người xem nuốt nước miếng ừng ực. 

 “Đây mới là thần bạc này!”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, như nhìn một vị thần. 

 “Đúng là thần!”, lão Mục nhà họ Mục ngạc nhiên thốt lên. 

 “Hắn đúng là quý nhân của nhà họ Mục”, Mục Uyển Thanh cười duyên dáng: “Cũng là quý nhân của Huyền Vũ”. 

 “Thu tiền”, bên này, Diệp Thành đã nhanh nhẹn vơ mười triệu nguyên thạch về phía mình, giống như lúc đánh cược cùng Đỗ Xuyên, điểm số mà Diễn Thiên Đạo Nhân thôi diễn ra là ảo ảnh mà hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá sắp đặt, dù ông ta có tính kiểu gì cũng khó nhìn ra con số thật sự. 

 “Ngươi ăn gian”, Đỗ Xuyên lập tức quát lên. 

 “Tiểu tử, phân có thể ăn bừa nhưng nói không được nói bừa đâu”, Diệp Thành nhàn nhã uống rượu. 

 “Chắc chắn là ngươi ăn gian”, Đỗ Xuyên bắt đầu giở thói vô lại. 

 “Hay là ngươi lắc đi?”, Diệp Thành nhìn Đỗ Xuyên đầy hứng thú. 

 “Lắc thì lắc”, Đỗ Xuyên không khách sáo, dứt khoát bước tới. 

 “Ta thích ngươi lắm luôn ấy”, Diệp Thành không phản đối, bởi ai lắc cũng vậy thôi. Hắn cầm hũ rượu và ly rượu đi vòng qua bàn đặt cược, ngồi bên cạnh Diễn Thiên Đạo Nhân. 

 “Nào, ta mời ông một ly”, Diệp Thành đặt ly rượu trước mặt Diễn Thiên Đạo Nhân, sau đó rót cho ông ta. 

 Lại nhìn đến Diễn Thiên Đạo Nhân, khuôn mặt già nua của ông ta đã sầm xuống. 

 Người xem không nhịn được bật cười thành tiếng, đây nào phải mời rượu mà rõ ràng là khiến người ta tức thêm! Không biết nhà họ Mục tìm đâu ra tên hài hước này nữa. 

 “Có cược nữa không?”, Diệp Thành không kiên nhẫn nhìn Đỗ Xuyên. 

 “Cược”, Đỗ Xuyên vỗ bàn, ba viên xúc xắc bay lên, hắn ta vung hộp lắc cho xúc xắc vào trong rồi lắc rất nhịp nhàng, tiếng xúc xắc va chạm vẫn giòn tan lanh lảnh. 

 Lần này Đỗ Xuyên lắc rất lâu, mục đích là để Diễn Thiên Đạo Nhân có đủ thời gian thôi diễn. 

 Không biết qua bao lâu mới có tiếng hộp lắc đặt lên bàn cược. 

 “Đoán đi!”, Diệp Thành thản nhiên nói, hắn vẫn là nhà cái, chỉ khác là Đỗ Xuyên thay hắn lắc xúc xắc. 

 “Mười triệu, đại”, Diễn Thiên Đạo Nhân khẽ nói, ném túi đựng đồ lên bàn đặt cược. 

 “Chân hoả của ngươi”, câu nói này của Diễn Thiên Đạo Nhân khiến số đông những người có mặt đều sáng mắt, nhất là người của Linh Đan Các và người của tám vị hoàng tử. Ai cũng biết Khô Nhạc muốn chân hoả của Diệp Thành, Diễn Thiên Đạo Nhân không phải kẻ ngốc, so với mười triệu nguyên thạch thì những thứ Khô Nhạc cho ông ta còn hơn thế nhiều. 

 “Mười triệu mà đã muốn chân hoả của ta, ông tưởng ta mới xuất đạo đấy à?”, Diệp Thành cười bỡn cợt. 

 “Không đủ thì ta sẽ thêm”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười nhạo báng, đã hạ quyết tâm phải lấy bằng được chân hoả của Diệp Thành. 

 “Không cần thêm tiền, thêm một cái tát là được”, Diệp Thành quay đầu, hứng thú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Nếu ông thua, cho ta tát ông một cái là đủ”.