Tiên Võ Đế Vương

Chương 1597: Biết thì tốt



Một câu này của Diệp Thành khiến sắc mặt Diễn Thiên Đạo Nhân chợt lạnh đi. 

 Lại nhìn tới những người xem, bao gồm cả Mục Uyển Thanh, lão Mục, người của Khô Nhạc, người của tám hoàng tử đều đồng thời giật giật khoé miệng, ông ta là Diễn Thiên Đạo Nhân đó, tát ông ta thì đúng là lá gan của ngươi lớn quá! 

 “Diệp Thành!” 

 Đỗ Xuyên đập bàn quát lớn. 

 Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến hắn ta, vẫn chỉ chăm chú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Nhưng không biết tiền bối có đồng ý không?” 

 “Cược”, Diễn Thiên Đạo Nhân tức giận hét. 

 “Thẳng thắn lắm”, Diệp Thành mỉm cười, búng tay khiến cho nắp hộp bay đi, ba viên xúc xắc lộ ra. 

 “Cái này…”, nhìn thấy con số, Đỗ Xuyên lại một lần nữa không thể tin được. 

 “Không thể nào, không thể như thế được”, Diễn Thiên Đạo Nhân đứng bật dậy, không tin nổi nhìn ba viên xúc xắc, con số trên xúc xắc lúc này còn chói mắt hơn cả mặt trời. 

 “Lại là tiểu”, người xem lại ríu rít tặc lưỡi. 

 “Lại là mười triệu”. 

 “Lần này còn thêm một cái tát nữa”, lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Thành và Diễn Thiên Đạo Nhân, không biết câu nói lúc trước của Diệp Thành là nói đùa hay thật. 

 “He he!”, Diệp Thành đã đứng dậy, vươn vai duỗi eo thoải mái sau đó bắt đầu xắn tay áo, tiếp đó xoa xoa lòng bàn tay quan sát thật kỹ mặt Diễn Thiên Đạo Nhân một lượt, dường như đang xem đánh vào đâu thì đã hơn. 

 “Ngươi dám đánh ta?”, Diễn Thiên Đạo Nhân nghiến răng nhìn Diệp Thành. 

 “Không được chơi xấu đâu nhé”, Diệp Thành nhướng mày: “Dù gì ông cũng là tiền bối có tiếng, không thể thua rồi không chịu như vậy, bao nhiêu người đều đang nhìn, nếu ông không chấp nhận thì ta sẽ bất chấp đấy”. 

 “Tiểu hữu nói có lý lắm”, lão Mục của nhà họ Mục tiến lên, còn có tám cảnh giới Hoàng nữa cùng xuất hiện, tất cả đều đã lớn tuổi, chín cảnh giới Hoàng đứng chặn ở cửa sòng bạc, ý là nếu ngươi dám chơi xấu ở sòng bạc của ta thì hôm nay không cần phải đi nữa. 

 “Các ngươi…”, Diễn Thiên Đạo Nhân nhìn đội hình này, suýt thì tức không thở nổi. 

 “Không muốn bị đánh cũng được, đưa chín mươi triệu nguyên thạch thì chuyện này sẽ cho qua”. 

 “Chín… Chín mươi triệu?”, mọi người đều nuốt nước miếng, ngươi nghèo quá nên điên rồi à! 

 “Diệp Thành”, tiếng quát phẫn nộ của Diễn Thiên Đạo Nhân vang vọng khắp sòng bạc, khiến cho cả sòng bạc khổng lồ rung lắc kịch liệt. 

 “Hoặc là đưa chín mươi triệu, hoặc là để ta đánh, ông chọn đi”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai. 

 “Tiểu hữu, làm chuyện gì cũng nên nể mặt một chút, sau này gặp nhau cũng dễ đối mặt, đừng quá tuyệt tình như vậy”, một ông lão áo tím trầm giọng khuyên nhủ, ông ta là người của Khô Nhạc. 

 “Đánh bạc ăn tiền cho vui thôi, sao phải nghiêm túc như vậy?”, lại có người khác lên tiếng, cũng là một người có tu vi cao thâm. 

 “Nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này đi”, mọi người thay nhau lên tiếng, ai cũng đều là cảnh giới Hoàng đạo hạnh cao thâm, phần lớn là người của Khô Nhạc và tám hoàng tử, số lượng không ít, nhìn như muốn bức cung. 

 “Không nhìn ra tiền bối lại có nhiều bằng hữu đến vậy đó!”, Diệp Thành thở dài nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Biết bao nhiêu người nói giúp cho ông này”. 

 “Biết thì tốt”, một ông lão lưng gù hừ lạnh. 

 “Các tiền bối đều nghĩa khí như vậy, sao không gom đủ chín mươi triệu nguyên thạch nộp đi?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn những người vừa nói giúp Diễn Thiên Đạo Nhân. 

 “Ngươi…”, những người đó nhất thời không nói nên lời, ai cũng không ngờ hắn lại nói như vậy. 

 “Thế nào, vừa nãy các ông nói hay lắm mà?”, Diệp Thành liếc quanh một vòng: “Nhìn các ông là không muốn bỏ tiền rồi”. 

 Nói rồi Diệp Thành lại dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Tiền bối à, ta nói chứ sau này ông kết bạn phải cẩn thận, bình thường ai cũng xưng huynh gọi đệ, nhắc đến tiền một cái là ai cũng co rúm lại. Thế này thì bạn bè gì nữa?! Thà nhìn ông bị đánh cũng không muốn bỏ tiền, sau này tránh xa bọn họ ra, chẳng có ai là thật lòng với ông đâu”. 


 Hắn nói xong chẳng ai lên tiếng nữa, sắc mặt ai cũng lạnh như băng. 

 Diệp Thành thấy vậy mới nhìn Diễn Thiên: “Tiền bối thì sao?” 

 “Lão phu ở đây, ngươi đánh đi! Đánh đi!”, Diễn Thiên Đạo Nhân rất có khí phách, nói xong còn tiến lên một bước. 

 “Chỉ chờ câu này của ông thôi”, Diệp Thành không nhiều lời, vung tay tát mạnh.