Nhìn đầu Diễn Thiên Đạo Nhân lăn xuống, mọi người trong sòng bạc đều hít vào một hơi khí lạnh, tạo thành một cơn gió lạnh băng.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
U Đô nghiêm cấm đánh nhau, huống chi là giết người, nhưng Diệp Thành lại làm thế, thà chịu sấm sét pháp tắc đánh trúng cũng phải giết được Diễn Thiên Đạo Nhân.
Cảnh tượng đẫm máu khiến mọi người đều biến sắc, trong mắt mọi người Diệp Thành luôn chỉ là một tên hề hài hước.
Nhưng đến khi Diễn Thiên Đạo Nhân bị chặt đầu, bọn họ mới thực sự hiểu được Diệp Thành nhìn có vẻ khôi hài nhưng tận sâu trong xương cốt lại chất chứa sát khí, tựa như Tu La, giống như sát thần khiến người ta run sợ.
Đây mới là hắn thật sự!
Lúc này mọi người bắt đầu nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khác, tất cả sự khôi hài, quái dị của hắn đều chỉ để che đậy mà thôi.
Diệp Thành loạng choạng, Thánh thể nứt ra vẫn đang chảy máu, vết thương còn có sấm sét quẩn quanh làm hoà tan tinh khí của hắn, khiến vết thương chẳng những không lành, ngược lại còn có xu hướng lan rộng.
Sấm sét pháp tắc của U Đô quá đáng sợ, nếu không phải tu vi của hắn thâm hậu thì sợ rằng chỉ trong chốc lát đã biến thành tro tàn.
Nhưng với hắn, điều này là xứng đáng.
Diễn Thiên Đạo Nhân là sự tồn tại thế nào? Ông ta có bí thuật thôi diễn bá đạo, quan hệ rộng, khả năng kêu gọi rất lớn, người như vậy không thể coi thường, để ông ta đi thì sau này chắc chắn sẽ gieo mầm hoạ lớn, chắc cũng cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm trong hành trình quật khởi của Tạ Vân.
Đã là kẻ thù thì không cần nhân từ, đã làm thì phải làm cho trót, kẻ nào cản đường Tạ Vân, hắn sẽ giết.
Sòng bạc đông nghìn nghịt nhưng lại im lặng đến đáng sợ.
Khung cảnh ở đây quá đẫm máu, rất nhiều người đã run lên, một tu sĩ cảnh giới Hoàng cứ thế bị chém đầu, hơn nữa còn là do một cảnh giới Thiên chém, ván cược mạng này ông ta cược thua rồi.
“Diệp Thành, ở U Đô mà ngươi cũng dám giết người”, sau một hồi tĩnh lặng, chợt có tiếng khiển trách như sóng thuỷ triều vang lên.
“Nợ thì phải trả, cược mạng đền mạng, có gì không đúng?”, Diệp Thành xoay cổ.
“Dám xem nhẹ pháp tắc của U Đô, ngăn hắn lại”, một ông lão áo tím nổi trận lôi đình quát lớn.
“Ông, ra đây cho ta”, Diệp Thành chầm chậm nâng kiếm, chỉ vào ông ta từ xa, nói rồi hắn xoay người đi về phía cửa sòng bạc, sau đó một giọng nói hư ảo vang lên: “Ở ngoài U Đô, ta chắc chắn giết ông”.
Nghe vậy, mọi người trong sòng bạc đều sửng sốt, hắn định làm gì, một cảnh giới Thiên mà lại khiêu chiến với cảnh giới Hoàng sao?
Sau vài ba giây kinh ngạc mọi người mới phản ứng lại, bọn họ không nghe nhầm, đúng là một cảnh giới Thiên muốn khiêu chiến một cảnh giới Hoàng ở ngoài U Đô, hơn nữa còn tuyên bố muốn giết cảnh giới Hoàng.
“Được! Được lắm!”
Ông lão áo tím cười to rồi bay ra ngoài như một tia thần quang.
Không chỉ họ mà người của Khô Nhạc và người của tám hoàng tử cũng nóng lòng đuổi theo, trong mắt ai cũng hiện lên tia sáng lạnh lẽo. U Đô nghiêm cấm đánh nhau, nhưng ngoài U Đô thì khác, cuối cùng cũng chờ được tới lúc Diệp Thành ra khỏi U Đô, cơ hội ngàn năm có một như này sao bọn chúng có thể bỏ qua.
Phía Mục Uyển Thanh cũng đi theo, việc làm này của Diệp Thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
“Cái gì? Cảnh giới Thiên khiêu chiến cảnh giới Hoàng?”
“Sao cơ? Người khiêu chiến là Diệp Thành ư?”
Tin tức này lan khắp U Đô như mọc them cánh, gây nên chấn động lớn.
Woa!
Ở U Đô tầng thứ chín, sau khi nghe được tin này, Nhược Thiên Chu Tước day mạnh đầu mày.
Còn đám Nhạc Sơn dưới trướng Khô Nhạc và tám vị hoàng tử đều cử cao thủ đi, mục đích của chúng rất đơn giản, hiếm lắm Diệp Thành mới ra ngoài U Đô, dù thế nào bọn chúng cũng không thể khiến Diệp Thành sống sót trở về.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Nhìn khắp U Đô, từ tầng một đến tầng chín, người đông như biển cả, tất cả đều đổ xô đi ra ngoài U Đô.
“Tiểu tử này điên rồi à!”, trong đám người, nhìn Diệp Thành đứng trên hư thiên, Phạm Thống tặc lưỡi cảm thán.
“Đừng coi thường hắn, hắn rất mạnh”, tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm vuốt râu đưa ra nhận xét.
“Các ngươi hiểu cái gì”, Phạm Thống mắng: “Hắn không chỉ đối mặt với một cảnh giới Hoàng, không nhìn thấy đám chó già chặn ở cổng U Đô kia à? Dù Diệp Thành thắng hay thua, chúng đều không cho hắn vào U Đô nữa”.
“Cũng đúng”.
“Lần đầu tiên lão tử thấy cảnh giới Thiên khiêu chiến cảnh giới Hoàng đấy”, tiếng bàn tán vang lên không ngớt, như sóng thuỷ triều dâng.
“Nghe nói gì chưa? Diệp Thành còn giết Diễn Thiên Đạo Nhân ở sòng bạc rồi đấy”.
“Cái gì?”
“Lá gan của hắn lớn thật”, rất nhiều người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng khác.