Thấy ông lão áo tím ngã khỏi hư thiên, người xem thẫn thờ, mặt mày tỏ vẻ ngỡ ngàng, ai nấy đều há hốc miệng hồi lâu không dám ngậm.
Vở kịch hay kết thúc!
Giọng Diệp Thành vang lên, hắn cất túi đựng đồ của ông lão áo tím đi sau đó đi về phía U Đô.
Đi đâu!
Một sát kiếm sắc lạnh đâm từ bên hông mang theo sát khí lạnh băng không khác gì nhát kiếm đâm ra từ địa ngục muốn đoạt mạng Diệp Thành.
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn quay người lại tung ra một chưởng quét ngang hư thiên ép kẻ trong bóng tối kia phải ra ngoài, đó chính là một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng.
Cùng lên!
Mười mấy bóng hình sát phạt ra từ tứ phương, lần lượt chen vào, tất cả đều ở cảnh giới Hoàng, thứ nhất vì khả năng chiến đấu của Diệp Thành quá mạnh, thứ hai là vì bọn họ muốn đoạt tiên hoả và Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành.
Ngoại đạo pháp tướng, mở!
Diệp Thành hắng giọng mở ra hỗn độn thế giới.
Thế rồi mười mấy kẻ ở cảnh giới Hoàng sát phạt từ tứ phương lập tức bị trấn áp đến mức lảo đảo.
Hại huynh đệ của ta, các ngươi đều phải chết!
Trong đôi mắt Diệp Thành loé lên hàn mang, nghĩ tới Tạ Vân gặp nạn, sát khí của hắn lại ngút trời không thể nào kiềm chế lại được, hắn phải thể hiện mạnh mẽ, thay Tạ Vân đòi lại công bằng, gặp thần giết thần, gặp phật diệt phật.
Rầm!
Một đạo thần hồng màu vàng kim bay từ đầu Diệp Thành ra cứ thế xuyên lên thiên tiêu.
Man Hoang Luyện Thể!
Trên tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước đứng bật dậy, trên dung nhan tuyệt thế lần đầu tiên tỏ ra kinh ngạc.
Thông tin này khiến bà ta trở tay không kịp, bà ta từng gặp Diệp Thành nhưng lại chưa từng nhìn ra Diệp Thành còn mang theo huyết mạch nghịch thiên như vậy, thánh thể mà hắn được thừa hưởng có thể sánh ngang với Đại Đế.
Huyết mạch bá đạo quá!
Trên tầng thứ tám của U Đô, đôi mắt của Khô Nhạc Chân Nhân nheo lại nhìn vào màn nước Hoan Thiên, cuối cùng ông ta dừng lại ở Diệp Thành, mặc dù ở U Đô nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ huyết mạch của Diệp Thành.
Đây chính là uy thế của huyết mạch thánh thể sao?
Bên ngoài U Đô, Mục Uyển Thanh ngỡ ngàng nhìn vào hư thiên, đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp Diệp Thành cô ta mới thấy Diệp Thành thể hiện hoàn toàn huyết mạch ra.
Đó là huyết mạch gì?
Không chỉ cô ta mà những người xem cũng vô cùng bất ngờ, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng luồng áp lực mạnh mẽ bên trong cơ thể, luồng áp lực đỏ đến tử huyết mạch của Diệp Thành, rất nhiều lão bối phải nheo mắt nhìn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên hư thiên, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, một mình Diệp Thành đấu với mười sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mà vẫn chiếm ưu thế.
Đây là khả năng chiến đấu thế nào?
Tiếng trầm trồ vang lên từ tứ phương, một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên giao chiến với mười sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mà không hề yếu thế, bọn họ không thể lường được Diệp Thành mạnh thế nào, lẽ nào hắn có thể sánh với tu sĩ Chuẩn Thánh?
Không…không, không…!
Trong tiếng trầm trồ, từ hư thiên vang lên tiếng gằn vang vọng.
Nhìn vào hư thiên, đó là một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, chính là thuộc hạ của Thất Hoàng Tử, bị một đao của Diệp Thành trảm trúng, nguyên thần bay ra ngoài cũng bị Diệp Thành dẹp tan, tan biến trong hư vô.
Lại là một tu sĩ cảnh giới Hoàng!
Tiếng trầm trồ lại tiếp tục vang lên, hôm nay đã có tới ba tu sĩ cảnh giới Hoàng chết trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều biết hôm nay tu sĩ cảnh giới Hoàng chết trong tay Diệp Thành nhất định không phải chỉ có ba người.
Rầm!
Tiếng động kinh thế chấn động thiên địa, Diệp Thành bị thương, một cái lư đồng trấn áp khiến hắn lảo đảo.
Cút!
Diệp Thành vung tay thi triển bí thuật thái hư thôn tính thần mang tịch diệt kia sau đó vung đao khiến ba tên kia bay đi, tiếp đó, hắn phóng ra đại kích khiến một tên trong đó bị găm giữa hư thiên.
Thế nhưng cũng chính vì vậy mà Diệp Thành phải trả giá, phần lưng của hắn bị chém thành một vết thương sâu rỉ máu.
Phong ấn cho ta!
Sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mỗi người cầm một cây cờ chiến tạo thành trận pháp phong ấn nhốt Diệp Thành ở giữa, sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng hợp lực tế gọi ra phong ấn trận mạnh mẽ vô song, cho dù là Diệp Thành thì cũng chưa thể xông ra.