Tiên Võ Đế Vương

Chương 1604: Cứ từ từ mà tìm



Đi đâu rồi? 

 Những tu sĩ tới đây xem đều vò đầu bứt tai, bao nhiêu người như vậy mà lại để hắn biến mất. 

 Tìm cho ta! 

 Huyết Diêm hắng giọng phẫn nộ khiến những tu sĩ mà tu vi yếu đều bị chèn ép tới mức run rẩy, sự thật chứng minh những người tới đây xem phải có thực lực mới được, không phải việc gì cũng có thể chen vào. 

 Lúc này, cho dù là người của Khô Nhạc hay người của tám vị Hoàng Tử thì đều tản ra theo các nhóm ba tới năm người, vả lại số lượng còn không hề ít, bọn họ chia nhau ra tìm kiếm Diệp Thành. 

 Chẳng thể trách bọn họ như vậy bởi trên người Diệp Thành có quá nhiều bảo bối, đều là những món đồ mà Khô Nhạc muốn có, nếu như đoạt được thì các tán tu có thể đổi đời, còn tám vị Hoàng Tử lại muốn cống cho Khô Nhạc từ đó nhận về sự ủng hộ của ông ta. 

 Một nguyên nhân khác cũng vô cùng quan trọng đến từ màn tranh đấu âm thầm ở U Đô. 

 Ở U Đô, bọn họ không thể đụng tới Diệp Thành, không dễ gì mới đợi được hắn tự chui đầu ra ngoài, sao bọn họ có thể để hắn sống sót trở về. 

 Còn Diệp Thành lúc này đương nhiên đang ở hố đen không gian. 

 Không phải hắn không muốn đánh mà vì hắn không dám đánh, nếu như độc chiến thì hắn không hề thua kém bất cứ tu sĩ Chuẩn Thánh nào, nhưng ngặt nỗi đối phương lại không phải chỉ có một người, trong đó còn có cả tu sĩ ở cảnh giới Hoàng như Huyết Diêm. 

 Trận dung thế này khiến cho hắn cho dù có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không dám khinh suất đối đầu, có trời mới biết trong số bọn họ còn bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong. 

 Quan trọng nhất là hắn đã đạt được mục đích của mình, thành công lôi kéo sự chú ý của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử sang hắn, vả lại còn tạo ra hiện trường giả là hắn không ở U Đô. 

 Cứ vậy, hắn lén lút quay về U Đô, tiến hành kế hoạch tiếp theo. 

 Sự thực thì hắn đã làm như vậy, hắn di chuyển bên trong hố đen không gian, tìm phương hướng và vị trí rồi ra khỏi hố đen không gian từ một khu rừng sâu. 

 Muốn bắt ta? Đạo hành của các ngươi còn kém lắm! 

 Diệp Thành quay đầu nhìn khu rừng sau đó khoác lên mình tấm hắc bào, hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá che đi huyền cơ. 

 Cứ từ từ mà tìm. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn di chuyển vào không gian hư vô hướng về phía U Đô. 

 Trên đường đi, hắn có thể trông tháy từng đám người đông nghịt từ không gian hư vô, tất cả đều đi về phía khu rừng kia, vả lại đều là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, rõ ràng là bọn họ không yên tâm nên mới phái người tới đây vây chặn, trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong. 

 Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, chỉ vì đuổi theo một tu sĩ cảnh giới Thiên mà dùng tới cả trận thế như vậy. 

 Một canh giờ sau, Diệp Thành dưới lớp hắc bào đã quay về U Đô trong bình an vô sự, hành động của hắn không hề kéo theo sự chú ý của người khác. 

 Trên lầu ba ở Đổ Phường của nhà họ Mục, Mục Uyển Thanh và Mục Lão đang chờ đợi trong sự nóng lòng, bọn họ không đuổi theo vì trước đó Diệp Thành đã truyền âm cho bọn họ, vả lại cho dù bọn họ có đuổi theo thì cũng vô ích. 

 So với bọn họ thì Niệm Vi lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. 

 Cô là người chuyển kiếp của Đại Sở, sao cô có thể không biết tới từng thần thoại và truyền thuyết ở đây, tất cả đều do Diệp Thành viết nên. 

 Khi còn ở Đại Sở, lúc gặp phải trận thế khủng khiếp hơn thế này mà Diệp Thành còn thoát được, hắn giống như sát thần từ địa ngục, lại giống như chiến thần chinh chiến Vạn Vực, con đường của hắn đi trải đầy máu và xương. 


 “Tiểu Hữu, ngươi thật là thần thông vượt trội đấy”, nhìn Diệp Thành vẫn bình an vô sự, Mục Lão của nhà họ Mục tặc lưỡi nhìn hắn, nói. 

 “Có gì đâu”, Diệp Thành xua tay. 

 Mục lão nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật, “một tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà có thể trảm diệt cả hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích của người quả là nghịch thiên, bao nhiêu người truy sát người như vậy, với trận thế lớn như vậy, ngươi làm thế nào mà có thể quay về đây thế?” 

 “Do ta chạy nhanh”.